[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 188 - Chuong 188: Thu Nhan (5)

Chuong 188: Thu nhan (5) Chuong 188: Thu nhan (5)Chuong 188: Thu nhan (5)

Ba của Mạnh Sĩ Huyên tức giận xanh mặt, ông ta chỉ muốn khoản tiền thuộc về mình thôi, nhưng đám người này nói đồng nói tây, ý như là mình đang ép con gái mình.

Ai mới là người bị ức hiếp cơ chứ? Còn có đạo lý gì nữa không?

Nhưng ông ta cũng biết, chuyện này không thể nào nói rõ lí lẽ được. Con gái mới mười sáu tuổi, là trẻ vị thành niên, mình đang vội cưới vợ mới, nếu thật sự ồn ào đến tai lãnh đạo trong quân đội, chỉ chuyện này thôi đã trực tiếp đè chết ông ta rồi, không có cách nào để biện minh cal

Ông ta hít sâu một hơi, gật đầu, nhìn con gái, lại nhìn Thanh Đồng và Ô Đào: "Được, được, các người được lắm. Sĩ Huyên, con trưởng thành rồi, cánh cứng rồi, dám đối xử với ba như vậy đúng không?”

Ông ta cắn răng, gật đầu, xoay người rời đi.

Sau khi ông ta đi, Mạnh Sĩ Huyên lau nước mắt: "Dì, anh Thanh Đồng, Ô Đào, hôm nay cháu đã gây phiền phức cho mọi người rồi. Cháu đang hỏi thăm nhà trọ, cháu sẽ sớm dọn ra nhà trọ thôi." Ninh Diệu Hương lại nói: "Sĩ Huyên, cháu cứ thoải mái ở lại đây đi. Lúc mẹ cháu còn sống đã giúp nhà dì rất nhiều, giờ cháu gặp chuyện khó xử, bất kể thế nào, cháu cũng phải ở nhà dì. Dù nhà dì không được bằng nhà cháu, nhưng tuyệt đối không phải loại vong ơn phụ nghĩa. Cháu phải nhớ, nhà dì còn thì sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi đâu."

Mạnh Sĩ Huyên đỏ mắt nhìn Ninh Diệu Hương, môi hơi run. Cô rất muốn nhịn, nhưng lại nhịn không được, cuối cùng cũng khóc òa lên: "Di dì, cháu..."

Cô giống như chiếc lá rụng bay trong gió, cơ thể run lay bẩy.

Ninh Diệu Hương đưa tay ra, túm lấy Mạnh Sĩ Huyễn: "Con à, sau này mẹ chính là mẹ nuôi của con, con và Ô Đào cùng gọi mẹ là mẹ. Mẹ không để ý người khác nói mẹ thế nào, nói mẹ tham lam cũng được, con chính là con của mẹ."

Mạnh Sĩ Huyên cũng không chịu nổi, lập tức nhào vào lòng Ninh Diệu Hương, khóc hu hu.

Buổi tối, Mạnh Sĩ Huyên ngủ rất sớm, ai ngờ cô lại luôn khóc, trong mơ luôn gọi mẹ, mặt cũng đỏ ửng. Ô Đào sờ thử, trán cô rất nóng, lúc này mới biết cô sốt rồi.

Ninh Diệu Hương cũng qua xem, bảo Thanh Đổng ra ngoài mua thuốc, chính mình đi nấu canh gừng cho Mạnh Sĩ Huyên. Ô Đào ở bên cạnh hết lòng chăm sóc cho cô, dùng vải mềm thấm nước nóng lau trán và tứ chi cho cô.

Thanh Đồng mua được Metamizole. Ô Đào chia viên thuốc thành hai nửa, một nửa cán nát rắc vào cháo khuất lên đút cho Mạnh Sĩ Huyền. Nhưng cô cứ luôn mơ mơ màng màng, nói mê sảng, lúc thì gọi mẹ, lúc thì kêu lạnh. Ô Đào hết cách, đóng chặt cửa sổ, lại mang hai cái chăn dày đến đắp cho cô.

Ninh Diệu Hương mời ông Phan nhà bên qua xem giúp. Ông Phan xem xét một hồi, cảm thấy cô bị sốt, dù sao cũng uống hạ sốt rồi, phải chờ thôi, nếu ngày mai không khỏi thì vào viện truyền nước là được.

Ninh Diệu Hương cũng nghĩ vậy, nên bà ấy và Ô Đào thay phiên nhau săn sóc, không ngừng lau cơ thể cho Mạnh Sĩ Huyên.

Quá nửa đêm, Ninh Diệu Hương đi ngủ. Đến phiên Ô Đào trông, Mạnh Sĩ Huyên tỉnh lại, nhưng trán lạnh ngắt, xem ra đã hạ sốt rồi.

Mạnh Sĩ Huyên chớp mắt, hơi mơ hồ nhìn Ô Đào.

Ô Đào giúp cô lau ken mắt, nói: "Không sao, Sĩ Huyên, cậu ổn rồi. ' Mạnh Sĩ Huyên nhìn Ô Đào: "Cảm ơn cậu, Ô Đào."

"Chuyện này nên làm mà, sau này cậu chính là chị gái mình, mẹ mình là mẹ nuôi của cậu."

Mạnh Sĩ Huyên gật đầu, lại nói: "Ô Đào, người thân cũng là một duyên phận.”

Ô Đào: "Ừ”"

Mạnh Sĩ Huyên: "Có những người thân, sinh ra đã có, mẹ mình sinh ra mình, bà ấy là người thân của mình. Nhưng có những người thân, lại cân đi tìm."

Ô Đào không lên tiếng.

Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu và dì đều là người thân của mình."

Mắt Ô Đào hơi ướt, cô nhớ đến mẹ mình.

Thật ra, từ khi còn rất nhỏ, có lẽ là khi bắt đầu đi học, cô luôn cảm thấy mẹ mình rất tục tằng. Ví dụ khi cô lương thiện muốn đưa bát cháo mồng tám tháng chạp cho Lạc Tái Cửu uống, cô cũng không dám nói với mẹ, vì cô biết mẹ nhất định sẽ tiếc.

Người nghèo luôn kẹo kiệt, cái gì cũng tính toán.

Trước kia mẹ qua lại với mẹ của Mạnh Sĩ Huyên cũng vì thấy người ta nhà cao cửa rộng, giàu có, muốn được thơm lây.

Những chuyện ấy, cô không muốn tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận.

Thế nên hình tượng của mẹ ở trong lòng cô luôn không đủ tốt đẹp.

Có điều, qua nhiều năm, cô đã trưởng thành, cũng bắt đầu có thể hiểu được mẹ.

Bản thân mình đã chịu đau thương khi chứng kiến mấy vĩ nhân qua đời, trải qua vui buồn được mất sau cơn động đất, cũng chứng kiến một thời đại trôi qua. Một con kiến khốn khổ, dưới bánh xe lịch sử cuồn cuộn, cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của mình.

Nhưng mẹ thì sao? Bà ấy đã trải qua chuyện gì? Trước khi giải phóng, bà ấy đã trải qua bao nhiêu khổ nạn?
Bình Luận (0)
Comment