[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 189 - Chuong 189: Thu Nhan (6)

Chuong 189: Thu nhan (6) Chuong 189: Thu nhan (6)Chuong 189: Thu nhan (6)

Bây giờ ở trước mặt nhiều khổ ải như vậy, đối mặt với Mạnh Sĩ Huyên đã mất đi chỗ dựa, bà ấy chìa tay ra, bằng lòng cho cô tình yêu của mẹ.

Chưa từng có khi nào Ô Đào cảm thấy mình đã sai rồi. Cô nghĩ, thậm chí trước giờ cô chưa từng hiểu mẹ.

Cuộc sống nghèo khó khổ sở, ngày nào cũng lo cơm áo gạo tiền, có lẽ sẽ làm phai đi một mặt của con người, cọ hết tâm tính của con người.

Mạnh Sĩ Huyên nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Ô Đào, mình không muốn ra ở trọ. Ở đó, mình cảm thấy, mình đã hoàn toàn bị thế giới này từ bỏ rồi."

Ô Đào: "Ừ, mình biết rồi, cậu cứ ở lại nhà mình đi. Mình không để ý người khác nói mình thế nào, mình cảm thấy mẹ và anh trai mình cũng không để ý đâu. Cứ để bọn họ nói đi, dù sao ai muốn cướp tiền của cậu, nhà mình cũng sẽ giúp. Nếu quả thực không được nữa, chúng ta sẽ viết thứ cho ông Đặng."

Cô biết, giờ có rất nhiều người gặp chuyện oan khuất đều có thể viết thư cho ông Đặng, thật sự sẽ được giải quyết.

Mạnh Sĩ Huyên cười lên: "Yên tâm đi, ba mình không dám đâu. Ông ấy chỉ dám âm thâm đi tìm mình, dọa mình thôi, ông ấy còn lâu mới dám làm lớn chuyện. Từ nhỏ mình đã ở nhà người thân, cũng là một đại viện. Ông ấy sợ nhất chính là danh tiếng không tốt ảnh hưởng tới tiền đồ, ông ấy sẽ không dám làm gì đâu! Chỉ cần mình la lên, chạy vào đại viện làm ồn, ông ấy sẽ không dám làm gì nữa."

Chỉ cần cô kiên quyết giữ tiếng con gái của liệt sĩ thì đã thắng rồi.

Ô Đào nhìn cô, cũng chỉ có thể cười: "Ừ, chúng ta không có gì phải sợ cả. Hơn nữa, dù sao ông ấy cũng là ba cậu, hổ dữ không ăn thịt con, cũng chỉ gây chuyện để đòi tiền thôi."

Mạnh Sĩ Huyên: "Số tiền này, có lẽ đã đủ để lấy mạng ông ấy rồi. Nhưng mà mình không quan tâm, trong tay ông ta nhất định còn khoản tiền khác nữa. Những năm qua bọn họ luôn ăn ở trong đơn vị, tiền của mình gần như không đụng đến. Tiền của ông ta nhất định là để làm lễ vật làm đám cưới rồi. Chỗ này mình để dành, thật ra ông ấy cũng không có ý định để lại cho mình đâu, giờ mình nuốt mất rồi, cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông tôi. Mình không cần thứ gì khác, nhất định muốn lấy số tiên này, khiến ông ấy tức chết!"

Ô Đào: "Phải, dù sao bất kể thế nào, chúng ta cũng lấy rồi, nếu ông ta không phục thì cứ đi tố cáo đi!"

Mạnh Sĩ Huyên: "Ông ấy dám!"

Sáng hôm sau, Mạnh Sĩ Huyên chẳng còn sức, nhưng quả thật đã hạ sốt, xem ra không cần phải tới bệnh viện.

Đơn vị của Ô Đào ở xa nên không cách nào xin nghỉ, cô đã bàn xong với Ninh Diệu Hương. Buổi sáng bà ấy chăm sóc, buổi chiều cô tan làm nhanh chóng trở về, Ninh Diệu Hương đi làm thì Ô Đào săn sóc.

Sáng hôm đó đi làm, thật ra trong lòng cô ít nhiều cũng có chút lo lắng, cô nhớ đến chuyện của Mạnh Sĩ Huyên thì thấy khó chịu.

Cô lại nhớ tới người ba đã mất của mình, nhưng mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng mình, cũng không tái giá. Cô không khỏi nhớ đến câu nói cũ, thà ăn cơm với mẹ, cũng không theo ba làm quan.

Ngẫm lại tính cách con người chính là như vậy.

Lúc cô đang suy nghĩ, xe điện đã đến, cô bước xuống. Ô Đào vừa xuống xe thì nghe có tiếng ai đó gọi mình. Cô nhìn qua, là Lạc Tái Lâu.

Sau trận động đất, cô từng đi tìm anh ta. Nhưng Lạc Tái Lâu không có ở đó. Sau khi tan làm, cô từng đi ngang nhà, cũng từng hỏi thăm, nghe ngóng thì hình như anh ta không sao, đang ở trong đơn vị không có thời gian về nhà.

Cô có chút lo lắng, nhưng cho rằng anh ta không sao nên cũng không nghĩ đến nữa.

Bây giờ đột nhiên gặp lại anh ta, cô cũng khá vui mừng: "Đã lâu anh chưa về nhà, bận việc trong đơn vị hả?"

Trời đã lạnh nên Lạc Tái Lâu mặc một chiếc áo da, đội mũ ngôi sao năm cánh trên đầu, cười nói: "Đơn vị bọn anh cũng từng đi tiếp viện trận động đất lớn tại Đường Sơn. Lần này anh đi xém chút đã không về được, cũng may anh phúc lớn mạng lớn."

Ô Đào vừa nghe, chợt nhíu mày: "Anh cũng đi hả? Không sao chứ? Bây giờ mới về à?"

Lạc Tái Lâu: "Không sao, chỉ bị đập trúng một chút, bây giờ đã nghỉ ngơi khỏe rồi."

Ô Đào: "Bị đập trúng một chút? Rốt cuộc tình hình như thế nào?"

Lạc Tái Lâu nhìn dáng vẻ lo lắng của Ô Đào thì nhướng mày: “Anh đã nói với em là không sao, lần này anh đi còn nhận được giải thưởng, lập chiến công hạng ba."

Ô Đào: "Chiến công hạng ba? Thật à?"

Lạc Tái Lâu: "Ừm, họ còn muốn biểu dương và tặng tiền thưởng cho anh. Lần này trở về, cũng có thể nghỉ ngơi vài hôm."

Ô Đào: "Anh cũng giỏi thật đấy!"

Cô thật lòng vui dùm Lạc Tái Lâu. Cô biết chắc đơn vị của anh ta là đơn vị chế tạo cung ứng vật tư cho quân đội. Nếu làm tốt ở đơn vị kiểu này, có lẽ cũng có tiền đồ. Lần này anh ta còn lập được chiến công hạng ba, còn được biểu dương, vậy sau này chắc chắn tiền đồ của Lạc Tái Lâu sẽ rất rộng mở.
Bình Luận (0)
Comment