[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 190 - Chuong 190: Tinh Than (1)

Chuong 190: Tinh than (1) Chuong 190: Tinh than (1)Chuong 190: Tinh than (1)

Lạc Tái Lâu: "Tới Đường Sơn, anh cũng không tốn tiền gì, tiền lương thì để dành cộng thêm tiền thưởng, sau này mức lương cũng sẽ tăng một bậc."

Ô Đào: "Chà, tốt thật!"

Lạc Tái Lâu: "Anh còn tiết kiệm được phiếu công nghiệp, lát về có thể mua được một chiếc xe đạp mới."

Ô Đào: "Có thể mua được xe đạp? Tốt quá rồi"

Lạc Tái Lâu nhìn mặt cô tươi như hoa, anh ta cười: "Lâu rồi không gặp, anh mời em một bữa thật ngon, nói anh nghe xem em muốn ăn gì.

Ô Đào bèn nhớ đến Mạnh Sĩ Huyên: "Qua một khoảng thời gian đi ạ, dạo này em cũng chẳng có tâm trạng, bạn học của em xảy ra chút chuyện."

Lạc Tái Lâu: "Bạn học của em? Bạn học nào? Tình hình sao rồi?"

Ô Đào: "Chính là Mạnh Sĩ Huyên, có quan hệ khá tốt với em. Mẹ cậu ấy đã qua đời, do chi viện cho Đường Sơn mà mất, cụ thể thì anh đừng hỏi. Dù sao em cũng thấy phiền muộn, dạo này em muốn dành thời gian ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn. Đợi cậu ấy khỏe lại rồi hãng nói."

Lạc Tái Lâu: "Hay là em gọi cô ấy ra ngoài, anh mời hai người dùng bữa nhé?"

Ô Đào: "Không cần đâu. Cô ấy cũng không thấy ngon miệng, có lẽ còn chẳng buồn mở miệng trò chuyện với người lạ cũng nên."

Lạc Tái Lâu nghe xong, đành lên tiếng: "Vậy được, đợi khi về em có thời gian rồi hãng nói."

Ô Đào: "Ừm”"

Cô nói xong thì định về nhà. Cô nhớ Mạnh Sĩ Huyền, cũng sợ lỡ như mình về muộn, làm trễ ca chiều của mẹ.

Ai ngờ Lạc Tái Lâu lại gọi cô: "Đúng rồi, cho em cái này."

Ô Đào nhìn qua, là một cái cốc tráng men mới tinh. Trên đó còn viết dòng chữ màu đỏ vi dân phục vự, phía dưới có viết biểu dương đồng chí Lạc Tái Lâu.

Cô mỉm cười: "Cái này đúng là không tệ, dùng để uống trà thì chắc chắn rất oai."

Lạc Tái Lâu: "Vậy sao? Nhìn thôi cũng thấy vinh quang."

Nhưng Ô Đào đưa lại cho anh ta: "Khó khăn lắm anh mới lấy được cái này, đi một chuyến đến Đường Sơn cũng không dễ dàng. Có người đã bỏ mạng tại đó, anh có thể trở về nguyên vẹn cũng coi như may mắn. Anh nên giữ cái này lại mà dùng, em không dám nhận đâu."

Lạc Tái Lâu nhướng mày: "Sao lại không nhận thế? Anh lấy giải thưởng này, suy nghĩ đầu tiên là dành tặng em đấy."

Ô Đào nghiêm túc nói: "Nhưng em không muốn."

Lạc Tái Lâu: "Thật sự không muốn à?"

Ô Đào: "Sao có thể tuỳ tiện nhận cái này chứ?"

Lạc Tái Lâu: "Được rồi, vậy em muốn cái gì?

Ô Đào: "Sao đột nhiên anh lại nói vậy?"

Lạc Tái Lâu: "Anh kiếm tiền rồi, muốn mua đồ tốt cho em. Hay là anh mua cho em một đôi hoa tai ngọc trai nhé. Anh thấy có người đeo cái này, nhìn rất đẹp."

Ô Đào vội đáp: "Em mới không thèm, anh đừng tốn tiền vì em nữa."

Lạc Tái Lâu thấy cô từ chối, nghiêm túc nhìn cô: “Anh chỉ muốn mua chút đồ cho em, những ngày trước đây vất vả, giờ thì anh đã kiếm được tiền rồi." Ô Đào nhìn qua, dưới ánh nắng ngày thu, Lạc Tái Lâu khẽ cau mày, vẻ chân thành, thẳng thắn và ấm áp hiện trong đôi mắt.

Cô cụp mắt, thấp giọng nói: "Anh Tái Lâu, em cũng nói nghiêm túc. Anh có tiền thì để dành, tuổi anh không còn nhỏ, cũng nên cân nhắc đến chuyện quen bạn gái. Anh đừng tốn tiên cho em, sẽ lãng phí thôi."

Ô Đào nói xong, cũng không dám nhìn vào mắt của Lạc Tái Lâu, cô nói tiếp: "Được rồi, em còn phải về chăm sóc bạn học của mình nữa, em đi đây."

Lúc trước có lẽ Ô Đào suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Lạc Tái Lâu luôn đối xử với mình không tệ. Hai người là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng bây giờ Diệp Uẩn Niên đã về. Khi quen anh, trong lòng cô chợt có tình cảm tỉnh tế mềm mại. Điều này khiến cô bắt đầu quan sát một số chuyện mà trước đây cô không cách nào quan sát được.

Cô liên tưởng đến lần trước Lạc Tái Lâu truy hỏi chuyện của Vương Bồi Hâm. Điều này khiến cô phần nào nhận ra anh ta có tình cảm nam nữ dành cho mình.

Hôm nay lời anh ta nói quá thẳng thắn, làm sao cô không nhận ra được chứ? Cho nên cô từ chối thẳng, hôm nay mình đã nói ra quá mức rõ ràng.

Cô không giỏi từ chối người khác, đến nỗi không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của Lạc Tái Lâu.

Thật ra cô thấy hơi tiếc, sợ vì chuyện này mà cả hai thậm chí không cách nào làm bạn tốt của nhau.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Bây giờ trong lòng cô đều là Diệp Uẩn Niên, cũng đã nhận quà của anh. Cô không cách nào suy nghĩ đến chuyện khác, cũng không thể chấp nhận tâm ý của Lạc Tái Lâu.

Cô cứ thế vội vã về nhà, lúc này trời đã lạnh, lá cây hòe cũng rơi xào xạc xuống đất, trải dài khắp con hẻm.

Cô quấn chặt lấy quần áo, muốn tới chỗ của ông thợ may trong hẻm. Hai khúc vải cô để trong nhà ông thợ may, chắc bây giờ cũng đã may xong.

Lát nữa mang về nhà, xem thử Mạnh Sĩ Huyen có mặc được không. Cho cô ấy mặc quần áo mới có lẽ sẽ khiến tâm trạng cô ấy tốt lên một chút.
Bình Luận (0)
Comment