[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 192 - Chuong 192: Tinh Than (3)

Chuong 192: Tinh than (3) Chuong 192: Tinh than (3)Chuong 192: Tinh than (3)

Vương Bồi Hâm suy nghĩ, cắn răng nói: "Được, mình âm thầm truyền tin, nói là chú ấy gạt Sĩ Huyên về để moi tiền. Chuyện này đồn ra ngoài, chắc chắn chú ấy không còn mặt mũi, khi về mà không thấy tiền của cậu ấy đâu, chính là do chú ấy giở trò!"

Ô Đào: "Đúng, mình cũng nghĩ như vậy. Đợi sức khỏe của Sĩ Huyên đỡ một chút, tới mau chóng đưa cậu ấy đi, nghĩ cách lấy khoản tiền này ra, đem đi cất, tránh đêm dài lắm mộng."

Vương Bồi Hâm: "Được. Vậy làm phiền cậu nha, có chuyện gì thì cậu cứ việc tìm mình."

Ô Đào: "Mình biết rồi."

Sau khi về nhà, Ninh Diệu Hương đã thu dọn xong, đúng lúc ra ngoài thì Ô Đào đang ở bên cạnh trò chuyện với Sĩ Huyền.

Mạnh Sĩ Huyên: "Mình cũng đỡ nhiều rồi, cậu không cần cố tình ở cạnh mình đâu."

Ô Đào: "Không sao. Buổi chiều mình cũng chẳng làm gì, chỉ ở nhà đọc sách mà thôi."

Mạnh Sĩ Huyên:" Dạo này cậu xem sách gì thế?"

Ô Đào: "Mình xem vài quyển liên quan toán học. Đúng rồi, lát nữa hai chúng ta cùng học và đọc sách, cũng khá hay đó, có bạn đồng hành."

Mạnh Sĩ Huyên: "Ừm, mình phải học hành tử tế."

Vừa dứt lời, đột nhiên cô ấy nói tiếp: "Lúc trước mình cứ cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng có ba mẹ gánh hết. Bây giờ coi như mình nếm mùi rồi, dù gì cũng phải học hành đàng hoàng."

Ô Đào: "Hai chúng ta học chung, bây giờ cậu xem, thời thế thay đổi, sau này nói không chừng chúng ta cũng có cơ hội mà."

Mạnh Sĩ Huyên: "Mình cũng thấy vậy. Hôm nay mình nghe chương trình phát thanh, ngày nào cũng như ngày nấy, rất nhiều người phải sửa lại án xử sai, cảm giác không khí này thật khác biệt. Còn có người nói có thể sẽ tiếp tục thi vào trường cao đẳng."

Trái tim của Ô Đào giật thót: "Có thật không?”

Mạnh Sĩ Huyên: "Mình không biết, không chắc lắm chỉ là nghe nói, không biết là ngày tháng năm nào."

Ô Đào: "Bây giờ thời thế thay đổi, rất nhiều chính sách chu đáo, mình cảm thấy nếu có thể truyền tin này ra, chứng minh rất có thể là thật. Chúng ta phải cố gắng lên, chuẩn bị sẵn sàng. Người khác không chuẩn bị, chúng ta chuẩn bị, đây chính là cơ hội của hai ta."

Mạnh Sĩ Huyên: "Ô Đào, mình nghe lời cậu, học chung với cậu, nói không chừng có thể khiến mình gặp may. Tới lúc đó có chút thành tuu, cũng để cho ba mình nhìn, cho ông ta hối hận chết luôn! Khi đó, mình cũng không thèm ngó ngàng đến ông ta!"

Ô Đào thấy dáng vẻ cô ấy nghiến răng nghiến lợi, cô cười: "Như vậy mới giống cậu chứ, chúng ta phải phấn chấn tinh thần."

Mạnh Sĩ Huyên: "Bây giờ đã có tỉnh thần, mình muốn ăn cơm!"

Ô Đào thấy cô ấy có cảm giác thèm ăn, vội nhìn vào nồi. Mẹ cô trước khi đi có nấu một nồi, trong đó là cháo kê nấu nhừ, đúng lúc cô ấy muốn ăn.

Chính cô cũng thấy đói, hai người ăn một chút. Sau khi ăn xong, cả hai nói về chuyện lấy tiền.

"Đợi ngày mai cậu khoẻ rồi, mình và cậu đi lấy tiền ra."

"Được, mình phải tìm ngân hàng khác để gửi nó."

Ô Đào nói đến chuyện lúc nấy cô gặp Vương Bồi Hâm: "Cậu ấy lo lắng cho cậu, cứ truy hỏi mình về tình hình của cậu."

Mạnh Sĩ Huyên bĩu môi: "Mình không muốn quan tâm cậu ấy."

Ô Đào: "Sao lại không ngó ngàng đến người ta vậy?"

Cô ấy im lặng một lúc, nói: "Mình nói không được, dù sao thì mình không muốn nhìn thấy cậu ấy."

Ô Đào cũng không nói gì thêm.

Cô cũng hiểu tâm trạng bây giờ của Mạnh Sĩ Huyên, đó là một tâm tư rất tinh tế.

Mạnh Sĩ Huyên húp nửa bát cháo, lau miệng rồi mới nói: "Bây giờ mình gặp người lúc trước, chuyện trước đây, suy nghĩ cũng thay đổi. Mình cảm thấy mình đã không còn là mình của ngày xưa nữa."

Ô Đào: "Nhưng mình cảm thấy cậu vẫn là Sĩ Huyền của ngày trước mà."

Mạnh Sĩ Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bên ngoài thổi vào. Gió thổi lá cây gõ vào cửa sổ, cô ấy mỉm cười: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi, sẽ lớn lên, có phải mình trưởng thành rồi không?"

Ô Đào: "Phải, trưởng thành rồi."

Mạnh Sĩ Huyên: "Nhưng cậu đừng có lo, không phải mình tìm được mục tiêu rồi sao? Mình muốn học hành tử tế chung với cậu, tương lai sẽ làm người có ích. Như vậy cũng coi như xứng đáng với mẹ mình, không làm bà ấy mất mặt."

Ô Đào: "Ừm, vậy thì đúng rồi."

Cô cũng cảm thấy, ai cũng nên có mục tiêu. Có mục tiêu thì có ý chí chiến đấu, có nghị lực thì mới có thể sống được.

Ăn cơm xong, Ô Đào dọn dẹp rồi ở trong nhà trò chuyện với cô ấy, sau đó lấy sách ra đọc.

Hầu hết những quyển đó đều là Diệp Uẩn Niên cho Ô Đào mượn, Mạnh Sĩ Huyên lật xem, bỗng nhiên lên tiếng: "Những quyển này chắc là rất quý giá, cũng khá hiếm."

Ô Đào: "Chắc cũng rất khó tìm trong thư viện."

Mạnh Sĩ Huyên: "Đây đều là Diệp Uẩn Niên cho cậu mượn hả?"

Ô Đào: "Đúng, sách liên quan các chuyên ngành khác nhau trong nhà anh ấy cũng có khá nhiều."

Mạnh Sĩ Huyên suy nghĩ. "Vậy đúng là không tệ, con người anh ấy cũng rất tốt."

Ô Đào mím môi cười: "Cũng tàm tạm..."
Bình Luận (0)
Comment