Chuong 193: Tinh than (4)
Chuong 193: Tinh than (4)Chuong 193: Tinh than (4)
Mạnh Sĩ Huyên ngẩng đầu, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô: "Hai người coi như đã định rồi ha?"
Ô Đào: "Hả?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Chính là chuyện của hai người đấy."
Ô Đào có hơi hoang mang, cô nghĩ ngợi: "Mình cũng không biết. Dù sao bây giờ nhà mình vẫn cảm thấy anh ấy tạm được. Anh ấy nói mẹ anh ấy cũng muốn ăn với mình một bữa cơm, gặp mặt nói chuyện. Anh ấy còn tặng đồng hồ đeo tay cho mình, nhưng mình cứ cảm thấy..."
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Ô Đào thở dài: "Mình cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không hề nghĩ đến mấy chuyện này."
Cô thích Diệp Uẩn Niên, thích đến mức vừa nghĩ tới anh thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhưng kiểu yêu thích này, hình như chỉ dừng ở mức thích, cô vẫn chưa móc nối được giữa việc thích một đối tượng và hôn nhân trọn đời lại với nhau. Cô cũng không biết sao lại đi tới bước này, có lẽ là sau trận động đất, Diệp Uẩn Niên tới thăm cô, người trong đại tạp viện nhìn thấy, theo lý đương nhiên thì ai cũng sẽ nghĩ vậy.
Nhưng thời đại này, một đôi nam nữ đi xem phim, đi chơi công viên, mọi người đều cảm thấy họ là một cặp, cũng không thể trách người khác nghĩ nhiều.
Mạnh Sĩ Huyên: "Quả thật cũng không cần vội, dù sao thời gian cũng còn nhiều, từ từ hãng tính!"
Ô Đào: "Ừm, mình cũng cảm thấy như vậy. Thật ra có nhiều chuyện, mình cũng chưa nghĩ kỹ."
Mạnh Sĩ Huyên cầm búp bê lên, sờ tóc nó: "Mình trả cậu con búp bê này. Đây có thể là tín vật định tình của hai người, mình không dám nhận. Đợi lát nữa Diệp Uẩn Niên kia nhìn thấy thì không tức chết mới lại"
Ô Đào nghe vậy, thấy buồn cười: "Cậu để tâm cái này làm gì. Đây là đồ chơi lúc nhỏ, anh ấy đã tặng cho mình, dựa vào gì mà không thể cho cậu? Chị em chúng ta cần gì để tâm chuyện này đúng không?”
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình biết đây là món mà cậu thích nhất, thật ra cậu cũng không nỡ cho ai cả. Lúc mình buồn, cậu không biết làm thế nào nên mới đưa mình con búp bê này, muốn dỗ cho mình vui."
Cô ấy nhìn sang Ô Đào: "Ô Đào, bây giờ mình đỡ nhiều rồi, đã bước ra ngoài, đã không muốn để tâm, cho nên mình đã không cần con búp bê này nữa."
Ô Đào nhìn Mạnh Sĩ Huyên, cô ấy cười rạng rỡ, nhưng cô vẫn thấy hơi buồn.
Cô suy nghĩ: "Sĩ Huyên, mình cảm thấy con người cậu tốt như vậy, tương lai chắc chắn có thể gặp được một người. Người đó tặng cậu con búp bê, tặng cậu quần áo đẹp, truyện tranh liên hoàn mà cậu thích. Tất cả những gì cậu muốn, anh ấy đều có thể cho cậu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Thôi đi, mình không thèm tin đâu. Ô Đào, mình nói cậu nghe, ban đầu ba mẹ mình nhau yêu đến mức khiến trời đất giật mình, làm cảm động cả quỷ thần. Hơn nữa, họ còn là đồng chí cách mạng, kết quả cậu nhìn bây giờ xem, mẹ mình mất chưa bao lâu, ông ta lại lấy vợ. Ông ta còn nói với mình là có nỗi khổ riêng, mình có thể hiểu nhưng lại không thể tha thứ."
Cô ấy mỉm cười, nhìn ra cửa sổ: "Bây giờ mình không tin vào tình yêu, cũng chẳng tin vào đàn ông. Dù người yêu thân mật đến đâu, sau khi mình chết, có quỷ mới biết chuyện gì xảy ra. Mình có chết thì cũng nắm chặt tiền trong tay, đó mới là chuyện quan trọng nhất."
Ô Đào thấy cô ấy như thế, trong lòng thật sự có cảm giác chẳng lành.
Nhưng khi gặp phải chuyện như vậy, còn có thể làm gì được đây. Mạnh Sĩ Huyên nên làm gì để bước ra. Cô cũng không biết làm sao thuyết phục được cô ấy.
Cho nên cô không lên tiếng nữa.
Trong lòng lại suy nghĩ, dù có thế nào đi nữa, cô cũng sẽ ở bên cạnh Mạnh Sĩ Huyên là được, làm cho cô ấy vui, có lẽ sẽ có ngày cô ấy cũng thoát khỏi vết sẹo do tất cả mọi chuyện mang đến.
Cho dù không thể thoát khỏi, cũng không là gì cả. Cô ấy không tin đàn ông cũng không tin, dù sao cô ấy vững vàng nắm chắc số tiền đó trong tay là được.
Đợi tình hình sau này tốt hơn, cô lại giục Mạnh Sĩ Huyên mua nhà, tương lai có thể tăng giá, cuộc sống chắc sẽ tốt hơn.
Lời tác giả:
Lúc đó sổ tiết kiệm không có tên thật, cũng không có mật khẩu. Thực tế thì mãi đến thập niên 90 cũng không phải tên thật, không cần chứng minh thư, sổ hộ khẩu, tuỳ tiện bịa một cái tên liền có thể làm sổ.
Cho nên ba Mạnh Sĩ Huyên đi báo mất, cần phải biết chính xác số tài khoản và tên tài khoản, chỉ biết tên tài khoản thì rất khó lấy, dù gì cũng có nhiều người trùng tên.
Ngoài ra, lúc đó vẫn chưa có ngân hàng công thương, ngân hàng Nhân dân Trung Quốc vẫn làm nghiệp vụ tiết kiệm. (Năm 1983. Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc không chịu trách nhiệm về bộ phận nghiệp vụ. Năm sau, Ngân hàng Công thương được thành lập. )