Chuong 194: Hen gap (1)
Chuong 194: Hen gap (1)Chuong 194: Hen gap (1)
Ngày hôm sau, tinh thần Mạnh Sĩ Huyen đã khá hơn nhiều, nên Ô Đào không đi làm mà tới ngân hàng lấy tiền cùng cô ấy.
Lúc lấy tiền, thật ra Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên đều hơi lo lắng. Trước giờ, các cô chưa từng tới ngân hàng, cũng không biết họ có bắt lấy chứng minh ra hay không?
Sau khi đưa sổ tiết kiệm kia ra, nhân viên công tác hỏi mấy câu. Mạnh Sĩ Huyên đều trả lời đúng sự thật, lúc sau đã nghe thấy tiếng sột xoạt bên trong quầy, kèm theo một tiếng 'cộp'. Đó là tiếng dấu đỏ đóng lên giấy.
Mạnh Sĩ Huyên cùng Ô Đào đưa mắt nhìn nhau, cả hai có chút mờ mịt.
Một lát sau, người nọ đã vứt ra một tờ biên lai, kêu Mạnh Sĩ Huyên ký tên, cô ấy vội ký tên lên trên.
Ngay sau đó, anh ta lập tức đứng dậy, dường như đi tới chiếc tủ bên cạnh.
Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên đã hiểu ra đôi chút, đây là có thể lấy tiền khiến hai người họ trở nên hơi kích động.
Chẳng mấy chốc, nhân viên công tác kia đã ôm một chồng tiền được bọc bằng giấy ra. Tất cả đều là tờ mười tệ đại đoàn kết, một xấp là một trăm tờ tổng cộng một ngàn tệ. Cả ba xấp được xếp ngay ngắn chỉnh te.
Ngoài ba xấp kia ra, còn có hơn hai trăm đồng tiền lẻ.
Những thứ này đều được bọc cẩn thận, anh ta đưa cho Mạnh Sĩ Huyên: "Cô đếm tiên một chút đi."
Mạnh Sĩ Huyên vội tiếp nhận lấy, có chút vụng về đang định đếm.
Nhưng Ô Đào lại hiểu biết đôi chút, dù sao công việc của co ở trạm ký gửi hàng hóa cũng động chạm tới tiền bạc, vì thế bèn nói với cô ấy: "Số tiền trong xấp này đã được ngân hàng đếm kỹ và phong kín rồi nên sẽ không sai đâu. Một xấp chính là một trăm. Chúng ta đếm chỗ tiền lẻ này là được rồi."
Mạnh Sĩ Huyên hoàn toàn không hiểu, vội gật đầu: "Ừ”"
Vì thế hai cô gái bèn đếm tiền ở quầy, Mạnh Sĩ Huyên vô cùng vụng về, đếm từng tờ một. Còn Ô Đào thì làm nhanh hơn nhiều, có thể mau chóng lướt qua.
Hai người họ mỗi người đếm lại một lượt, số lượng không có vấn đề gì rồi xác nhận ký tên một lần nữa. Sau đó, họ cho tất cả tiền vào túi vải, vội vàng ra khỏi ngân hàng.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, Mạnh Sĩ Huyên thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ không cần phải sợ nữa rồi!"
Ô Đào: "Chúng ta mau chóng đến gửi ở ngân hàng khác thôi, nhiêu như vậy đừng đánh mất."
Mạnh Sĩ Huyên cũng nghĩ như thế, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. May mắn không có ai, nên hai người họ lập tức chạy vội tới một ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc gần đó.
Nhân viên ngân hàng cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nhiều tiên như vậy. Nhưng khi biết được số tiền này được lấy ra từ ngân hàng khác, trái lại không hỏi nhiều, lập tức đưa biên lai cho các cô, kêu các cô điên đơn vào trước.
Mạnh Sĩ Huyên nhìn tờ biên lai kia, cùng Ô Đào đang ở bên cạnh nghiên cứu một lúc.
Mạnh Sĩ Huyên: "Hay là phần tên này mình cứ lấy tên giả đi, như vậy nhỡ đâu ba mình tìm được cũng không sợ."
Ô Đào nghĩ một chút rồi nói: 'Nhưng mà dùng tên giả, nhỡ đâu ba cậu cầm sổ tiết kiệm của cậu đi, vậy chẳng phải có thể tùy tiện lấy được à?"
Mạnh Sĩ Huyên bỗng cảm thấy buồn bực: "Vậy làm sao bây giờ?"
Ô Đào nghĩ ngợi giây lát: "Mình cảm thấy có thể làm như này, chúng ta chia số tiền này ra, mở mấy cái tài khoản gửi vào. Như vậy trên một sổ tiết kiệm chỉ có mấy trăm đồng, đến lúc đó tách ra giấu. Nhỡ ba cậu lấy được một cái, cậu cứ nói rằng chỉ có chừng đó. Nếu chú ấy nói không phải thì cậu có thể làm ầm lên, bảo rằng đây đã là tất cả số tiền. Cậu nói xem chú ấy còn có thể làm thế nào được nữa. Ba cậu không thể đi rêu rao khắp nơi rằng con gái mình đã lấy mất ba ngàn đồng của mình, bản thân chỉ lấy lại được mấy trăm đâu nhỉ?"
Hai mắt Mạnh Sĩ Huyên bỗng sáng ngời: "Đúng vậy, Ô Đào cậu nói đúng, cứ làm như vậy di
Hai người bàn bạc xong xuôi, cuối cùng nghiên cứu một lúc, quyết định chỉ gửi hai ngàn đồng ở ngân hàng Nông nghiệp. Họ chia ra thành bốn quyển sổ tiết kiệm, mỗi một cái gửi năm trăm đồng. Như vậy có lẻ có chan, người khác sẽ chỉ cho rằng đây là toàn bộ số tiền.
Sau khi ra khỏi ngân hàng Nông Nghiệp, họ lại tới ngân hàng Kiến Thiết. Cũng chia ra thành hai quyển sổ tiết kiệm gửi nốt một ngàn còn lại, chỉ để lại đúng một trăm đồng tiền lẻ trên người.
Bởi vậy, Mạnh Sĩ Huyên đã có sáu quyển sổ tiết kiệm, trong mỗi một quyển có khoảng năm trăm đồng.
Mạnh Sĩ Huyên cất sáu quyển sổ kia đi, đôi mắt sáng ngời đè thấp giọng nói: "Ô Đào, mình cảm thấy bây giờ mình có tiền, trong lòng cực kỳ tự tin"
Ô Đào: "Rất nhiều người cả đời đều không tích cóp được nhiều tiên như vậy đâu!"
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng, đúng, đúng, không sợ gì hết nữa rồi."
Ô Đào: "Đợi sau này, chúng ta mua lấy một căn hộ, mua nhà cho chính mình."
Cô nghĩ rằng, tình hình bây giờ đã thay đổi, tiếp theo chắc chắn sẽ cải cách mở cửa. Có lẽ vẫn có thể mua được phòng nhỉ, cho dù tạm thời chưa thể, nhưng sau này tóm lại vẫn thực hiện được. Dù sao phải mua được tài sản tư nhân mới được, vậy mới là nhà của chính mình.