Chuong 195: Hen gap (2)
Chuong 195: Hen gap (2)Chuong 195: Hen gap (2)
Mạnh Sĩ Huyên: "Đó đều là chuyện sau này, chúng ta đi mua chút đồ ăn ngon trước đã."
Ô Đào: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Trời lạnh như vậy, chúng ta ăn chút đồ nóng đi."
Ô Đào: "Được, mình mời, chúng ta đi ăn thôi."
Mạnh Sĩ Huyên: "Không cần, mình mời, cậu xem mình có tiền, mình mời cậu ăn!"
Ô Đào cũng không tranh giành với cô ấy: "Vậy cậu thử nghĩ xem chúng ta nên ăn gì đây?"
Thật ra, Mạnh Sĩ Huyên cũng không nghĩ ra, cô ấy nhìn một chút, vừa lúc trông thấy một tiệm mì thịt kho ở phía trước: "Quán kia đi, chúng ta ăn mì thịt kho."
Ô Đào: "Đi thôi, trong túi của mình có phiếu cơm, mình trả phiếu cậu chỉ tiền."
Mạnh Sĩ Huyên: "Được!"
Hai người bèn đi vào cửa hàng kia, nhưng hóa ra đây là một quán ăn lâu đời, chuyên làm mì thịt kho. Hai người nhìn một lượt rồi gọi mì Tam Tiên. Mì Tam Tiên đó còn bỏ thêm nguyên liệu khác như chân giò hun khói, thịt gà thái lát và hải sâm.
Sau khi trả tiền và đưa phiếu cơm, mở hóa đơn rồi phòng bếp bắt đầu làm. Phòng bếp là kiểu nửa mở, có thể nhìn thấy động tác của đầu bếp chính.
Họ thấy đầu bếp nhanh nhẹn tươi trứng gà cùng mộc nhĩ lên trên nước sốt. Sau đó, tranh thủ thời gian nấu làm dầu hoa tiêu bằng chảo sắt, trực tiếp tưới thẳng lên trên nước sốt, 'xèo' một tiếng.
Mùi thơm của hoa tiêu bay khắp nơi, chỉ mới ngửi thôi mà Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên đã chảy nước miếng, không khỏi đưa mắt nhìn qua xem.
Không lâu sau, người phục vụ đã bưng hai bát mì thịt kho Tam Tiên kia lên. Hai người vội vàng muốn nếm thử, mới ăn một miếng, Ô Đào đã cảm thán: "Ăn ngon quá đi mất!"
Mạnh Sĩ Huyên: "Ăn ngon, phần nước sốt này quá tuyệt! Đủ vị!"
Bên ngoài trời lạnh, thật ra trong tiệm ăn nhà nước này cũng rét căm căm. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy món mì thịt kho nóng hôi hổi này ngon làm sao. Hai người lăn lộn cả nửa ngày đều đã đói lả, nên ăn ngấu ăn nghiến. Cuối cùng ăn đến mỹ mãn, chóp mũi đều phải đổ mồ hôi.
Lúc hai người họ đi ra khỏi quán, ngoài trời âm u, trên mặt đất còn lấp lánh ánh bắc. Họ nhìn kỹ, hóa ra là tuyết rơi.
Ô Đào: "Nếu tuyết rơi nhiều, chúng ta có thể đắp người tuyết rồi."
Mạnh Sĩ Huyên: "Ừ, chúng ta đắp người tuyết chơi."
Mạnh Sĩ Huyên lại bắt đầu kể chuyện nặn người tuyết trước kia. Cô ấy càng kể càng hào hứng, Ô Đào nghe thấy cô ấy không ngừng nói, thậm chí bỗng có ảo giác dường như hết thảy những thiên tai kia chưa từng xảy ra.
Cô ấy vẫn còn là Mạnh Sĩ Huyên vô ưu vô lo trước kia.
Tuy nhiên, cũng chỉ là thất thần một chút mà thôi.
Hai người họ cứ vừa trò chuyện như vậy vừa đi về nhà. Ai dè, lúc sắp tới nhà thì tuyết lại rơi lớn hơn. Cả hai không mang theo ô, bèn ôm đầu chạy về nhà, nhưng khi đi đến đầu ngõ thì trông thấy một người đang đứng. Anh ấy dựa vào bức tường xám trong ngõ, trên người đã đọng một lớp tuyết trắng, sắp trở thành người tuyết rồi. Anh ấy nhìn thấy Mạnh Sĩ Huyên va Ô Đào, lập tức lấy lại tinh thần hô lên: "Sĩ Huyên, Ô Đào!"
Lúc này, Ô Đào mới nhận ra, hóa ra là Vương Bồi Hâm.
Mạnh Sĩ Huyên lập tức không vui: "Cậu tới làm gì thế?"
Vương Bồi Hâm: "Mình đứng đây chờ các cậu đấy, Sĩ Huyên cậu sao rồi? Không phải bị sốt à? Hôm nay đã đỡ chưa? Trời lạnh như vậy, các cậu đi làm gì thế?"
Mạnh Sĩ Huyên bĩu môi, rất không vui nói: "Cậu quản nhiều như vậy làm gì hả?"
Ô Đào thấy dáng vẻ này, vội vàng hòa giải: "Tuyết rơi rồi, vào trong nhà cho ấm trước đã."
Vương Bồi Hâm: "Được."
Mạnh Sĩ Huyên: "Không cần!"
Ô Đào bất đắc dĩ, âm thầm kéo tay của Mạnh Sĩ Huyên một chút "Cậu đừng như vậy."
Mạnh Sĩ Huyên bèn im lặng, vì thế ba người họ trở quay vào trong viện. Lúc này, hầu hết mọi người đều đã đi làm, trong viện cũng không còn mấy người. Họ dậm chân ngoài cửa xong rồi mới bước vào nhà.
Sau khi vào nhà, Ô Đào rót một cốc nước từ trong ấm sắt Đại Dương trên bếp cho Vương Bồi Hầm: "Trong nhà cũng không có trà ngon gì, cậu đừng để ý, cứ uống tạm nhá."
Vương Bồi Hâm: "Không sao, mình chỉ tới đây thăm một chút thôi."
Ô Đào: "Các cậu cứ nói chuyện trước đi, mình nhớ ra mình còn nhờ thợ may làm quần áo mới cho, đang định đi xem một chút. Hai người cứ trò chuyện với nhau nhé, mình xin lỗi không tiếp được một lúc."
Cô nói xong, lập tức đi ra cửa tới chỗ thợ may, nhưng cánh cửa nhà may lại đóng chặt, không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Hết cách, lúc này cô cũng không muốn chạy tới nhà người khác, còn phải giải thích có chuyện gì. Vì thế, Ô Đào dứt khoát đứng dưới mái hiên của nhà người ta, rụt tay áo tránh mưa gió.
Dĩ nhiên, cô đã nhìn ra Vương Bồi Hâm thích Mạnh Sĩ Huyên, cho nên mới luôn nhớ thương như vậy. Bạn bè bình thường nhớ đến nhau, chắc chắn không phải là kiểu nhung nhớ này.