Chuong 196: Hen gap (3)
Chuong 196: Hen gap (3)Chuong 196: Hen gap (3)
Cô mong rằng Mạnh Sĩ Huyên có thể nhận được an ủi. Ô Đào cảm thấy thật ra có lẽ Mạnh Sĩ Huyên cũng có chút cảm giác khác biệt với Vương Bồi Hâm. Nếu không, cô ấy cũng không đến nỗi phản ứng dữ dội như vậy.
Cho nên Ô Đào muốn để họ nói chuyện tử tế với nhau.
Lúc nãy ra cửa quá vội, bây giờ trời nổi gió, tuyết cũng từ từ rơi xuống. Ô Đào cảm thấy trên người hơi lạnh, nhưng vẫn mím môi nhét tay vào trong túi, im lặng chờ đợi.
Cũng không biết đã chờ bao lâu, cô mới thấy Vương Bồi Hâm ủ rũ cúi đầu đi ra.
Sau khi anh ấy đi ra đã trông thấy Ô Đào.
Anh ấy dừng bước rồi áy náy nói: "Ô Đào, cậu vẫn luôn đứng ở đây à?"
Ô Đào: "Cậu nói gì cùng với Sĩ Huyên đấy, cảm xúc của cậu ấy sao rồi?"
Vẻ mặt Vương Bồi Hâm hơi buồn bã: "Cậu ấy bực bội, nói không muốn trò chuyện cùng mình lắm. Mình đã nghĩ cách lan truyền những gì cậu nói hôm qua rồi. Nếu chú muốn đòi tiền của Sĩ Huyên, vậy chắc chắn sẽ phải cân nhắc đôi chút. Thật ra cũng không cần lo lắng về điều này. Mình đã nói với ba mẹ, họ nói rằng Sĩ Huyên cũng không dễ dàng gì, sẽ giúp đỡ cậu ấy. Nếu gặp phải chuyện gì, đến lúc đó mọi người cùng nhau tới đơn vị nói, giúp khuyên nhủ chú Mạnh."
Ô Đào: "Ừ, vậy thì tốt quá, nói như vậy, mình có thể yên tâm rồi. Thật ra, chú ấy cũng chưa chắc tới giành đâu, nhưng dù sao mình cũng phải cảnh cáo chú ấy trước."
Vương Bồi Hâm: "Ngoài ra, mình định đi lính, ý mình là cậu ấy cũng tham gia quân đội, như vậy hai đứa mình có thể ở bên nhau."
Ô Đào nghe xong đã thất vọng: "Cậu ấy không thể tham gia quân đội được, nếu cậu muốn di thì chính mình đi thôi."
Đi lính, tham gia quân đội cái gì chứ?
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên là quân nhân, liệt sĩ cứu viện Đường Sơn. Ba của cô ấy cũng thế, kết quả vợ mình vừa mới qua đời, ông ta đã muốn tìm mẹ kế cho cô ấy. Lúc này, làm sao Mạnh Sĩ Huyền còn lòng dạ nào tham gia quân đội nữa chứ?
Ô Đào cũng cảm thấy lạnh lòng, cô bỗng phát hiện Mạnh Sĩ Huyên đúng. Lúc này, chỉ có thể dựa vào bản thân, chính mình cố gắng đứng lên. Vương Bồi Ham cũng trac tuổi cô, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
Mà Mạnh Sĩ Huyên và mình lại không thể làm trẻ con, chỉ có thể cắn răng tự mình chống đỡ.
Vương Bồi Hâm: "Cậu ấy có thể mà, nếu bọn mình cùng tham gia quân ngũ, mình sẽ chăm sóc cho cậu ấy. Sĩ Huyên là con của liệt sĩ, quân đội cũng sẽ tạo điều kiện thuận lợi. Đến lúc ấy, còn có thể được giới thiệu vào đại học Công Nông Binh nữa."
Ô Đào cảm thấy thật nhàm chán: "Cậu nói cũng có lý, nhưng một chốc một lát cậu ấy không có tâm trạng, sau này lại bàn đi."
Vương Bồi Hâm cảm nhận được cảm xúc của Ô Đào. Anh ấy lẳng lặng nhìn cô, cánh môi mấp máy: "Có phải cậu cảm thấy mình làm không tốt đúng không? Vậy cậu nói cho mình, mình phải làm sao bây giờ? Mình muốn chăm sóc cho cậu ấy, muốn giúp Sĩ Huyên, nhưng mình không biết làm như thế nào cả..."
Ô Đào nhìn Vương Bồi Hâm, cô nhìn thấy những bông tuyết dừng trên môi anh ấy, đôi môi đã tím tái.
Cô biết Vương Bồi Hâm khó chịu, đau lòng cho Mạnh Sĩ Huyên. Anh ấy muốn giúp đỡ cô ấy biết chừng nào.
Nhưng như thế thì đã sao, còn nhỏ như vậy chưa thể làm chủ được chuyện của mình, thì làm sao trợ giúp người khác đây?
Vì thế, cuối cùng cô tàn nhẫn nói: "Mình cũng không biết làm sao bây giờ nữa? Bọn mình cũng chưa từng trải qua những chuyện này, chỉ có thể thoát khỏi con đường này, mình và Sĩ Huyên hay cả cậu nữa cũng đều thế."
Cô nói xong, lập tức vào nhà.
Lúc này, tuyết đã phủ lên một lớp, sàn nhà dưới chân đều dính tuyết. Trước khi bước vào phòng Ô Đào dậm chân, lại lấy lá khô bên cạnh chà lau, lúc này mới vào cửa.
Cô vừa bước vào, đã thấy Mạnh Sĩ Huyên đang bỏ than nắm vào trong lò.
Cô ấy thấy Ô Đào vào nhà, bèn rót nước ấm vào trong chậu sắt tráng men: 'Lạnh cóng cả rồi đi, rửa tay chút đi."
Ô Đào: "Sao cậu lại đun nước thế?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình lại không phải trẻ con ba tuổi, mấy ngày nay đều là cậu chăm sóc mình, nên mình cũng phải làm chút việc gì đó. Đúng rồi, mình định mỗi tháng đóng hai mươi đồng tiền ăn ở, cậu thấy sao?"
Ô Đào buồn cười: "Còn cần cậu chỉ tiền à? Cậu xem điều kiện nhà mình bây giờ không thêm nổi một miệng ăn là cậu ư?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Dù sao mình định ăn vạ ở chỗ này, tạm thời không muốn đi. Mình còn muốn đón tết ở đây cơ, cậu không nhận tiền ăn uống của mình, chính là không muốn mình yên lòng mà ở."
Ô Đào nghĩ ngợi một lát: "Được rồi, cậu đưa mười đồng thôi, nhà mình làm tự nấu cơm lại chẳng phải ngày nào cũng ra ngoài ăn. Đâu cân dùng nhiều tiên như vậy!"