Chuong 197: Hen gap (4)
Chuong 197: Hen gap (4)Chuong 197: Hen gap (4)
Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng ta đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, đây cũng không phải là chuyện miếng cơm. Chẳng phải mấy thứ như sưởi ấm, than nắm, tiền điện nước đều cần dùng đến tiền à? Tiền lẻ thì thôi đi, mọi người cũng sẽ không so đo với mình, mà mình cũng lười tính cái này. Cậu đừng khiến mình sống ở đây không được yên tâm, cho dù là chị em ruột cũng phải tính toán rõ ràng mà."
Ô Đào: "Vậy cậu cứ đóng mười lăm đồng đi, mười năm đồng là đủ rồi."
Mạnh Sĩ Huyên: "Cũng được, vậy mười lăm đồng."
Cô ấy nói xong, vui vẻ vào trong buồng, thò chân vào trong chăn sưởi ấm rồi cười tủm tỉm nói: "Được rồi, vê sau mình muốn ngoan ngoãn ở chỗ này. Mỗi ngày đi làm, tan ca xong sẽ học tập cùng cậu. Hiện tại, mình cảm thấy những ngày này khá tốt."
Ô Đào rửa tay rồi lau khô, cũng vào trong buồng, nhìn thấy dáng vẻ biếng nhác kia của cô ấy: "Cậu thật là!"
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng rồi, vừa nãy cậu gặp Vương Bồi Hâm phải không?" Ô Đào: "Có gặp còn trò chuyện mấy câu, sau đó cậu ay đi rồi, cũng không có gì quan trọng."
Mạnh Sĩ Huyên nhìn ra ngoài ô cửa, ngoài cửa sổ gió tuyết tung bay, cô ấy lên tiếng: "Mình đã nói với cậu ấy rồi, bảo cậu ấy sau này đừng tới nữa."
Ô Đào liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Ừ, không tới thì thôi."
Lúc trước, cô còn tưởng rằng, có lẽ Vương Bồi Hâm sẽ khiến tâm trạng của Mạnh Sĩ Huyên trở nên vui vẻ. Cũng giống như chính mình vừa nhớ tới Diệp Uẩn Niên thì tâm tình sẽ tốt lên. Nhưng bây giờ cô chợt hiểu ra, không ai giống ai cả.
Suy cho cùng, Vương Bồi Hâm vẫn là đứa trẻ, thời đại thay đổi quá nhanh, thế sự vô thường. Mạnh Sĩ Huyên bị ép nhanh chóng phải trưởng thành, nhưng Vương Bồi Hâm lại không. Anh ấy vẫn là một đứa trẻ có ba mẹ như cũ.
Sau lại, ba Mạnh Sĩ Huyên cũng tới đây mấy lần, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, trực tiếp muốn tới báo cáo với đơn vị mẹ mình làm trước đây. Cứ như vậy, ba Mạnh Sĩ Huyền cũng không dám làm quá, cuối cùng hai ba con trò chuyện một hồi, ông ta đành chịu. Ba Mạnh Sĩ Huyên nói rằng, số tiền kia coi như bồi thường cho Mạnh Sĩ Huyên.
Chờ đến khi ba Mạnh Sĩ Huyên đã rời đi, mọi người đều hiểu ra. Tình cảm của ba con họ đã cũng đã hết, thật sự không còn gì.
Mạnh Sĩ Huyên đồng ý, ở nhờ nhà Ô Đào một thời gian. Cô ấy nghĩ qua tết chính mình dọn ra khỏi ký túc xá, muốn ở nhà của Ô Đào trước. Mỗi tháng đóng tiền ăn mười năm đồng cho nhà họ.
Ninh Diệu Hương đã nói riêng với Ô Đào về tiền ăn này, ý là cũng không cần lấy của cô ấy. Cứ tích cóp lại, sau này Sĩ Huyên cần dùng thì có thể đưa cho cô ấy.
Thật ra, Ô Đào cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ vẫn nhận lấy.
Cô biết hiện tại Mạnh Sĩ Huyên cần một lý do để bản thân có thể yên lòng ở lại nơi này. Nếu ở không, trái lại cô ấy sẽ không thể yên tâm.
Hiện tại, Mạnh Sĩ Huyên cũng đã bắt đầu công tác, làm biên tập cho một tòa soạn báo trực thuộc của nhà xuất bản Bắc Kinh.
Cô ấy vừa mới tham gia công tác nên tự nhiên rất bận rộn.
Biên tập về du lịch yêu cầu rất cao, phải nắm đầy đủ kiến thức lịch sử, chính trị còn có địa lý.
Lúc này, Mạnh Sĩ Huyên mới cảm thấy bản thân hiểu được quá ít, cần phải học tập.
Nhà xuất bản có thư viện của chính mình, mỗi ngày cô đều mượn sách về đọc. Như vậy thật ra lại khiến Ô Đào được thơm lây, có thể đi cùng cô ấy đến thư viện mượn sách.
Mà khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Mạnh Sĩ Huyên nên Ô Đào còn hơi đâu để ý tới Diệp Uẩn Niên. Hôm nay, cô tan làm đã thấy anh đến đón mình, bản thân cũng hơi xấu hổ.
"Gần đây trong nhà Sĩ Huyên xảy ra chuyện, cô ấy dọn tới nhà em ở lại còn bị ốm, em chắc chắn phải chăm sóc cho cô ấy trước."
Trái lại. Diệp Uẩn Niên cũng không nói gì nhiều ve chuyện này: "Đó cũng là chuyện nên làm."
Ô Đào nhoẻn miệng cười: "Chúng ta cùng nhau mua khăn quàng cổ, sao anh không đeo thế?"
Cô vẫn đang đeo quấn quanh trên cô đó. Khăn quàng cổ lông dê có hơi đắt, nhưng thật sự rất ấm áp và thoải mái, hơn nữa cũng không ngứa cổ.
Diệp Uẩn Niên: "Hôm nay không đeo, Mạnh Sĩ Huyên thế nào rồi?"
Ô Đào: "Mấy ngày nay tâm trạng đã khá hơn nhiều, đi làm rồi, bắt đầu mày mò công việc, em cảm thấy cô ấy đã vượt qua nỗi đau."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy thì tốt rồi, cô ấy ổn thì em cũng yên lòng."
Anh vừa nói ra câu này, Ô Đào càng ngượng ngùng hơn: "Lúc trước anh từng nói rằng phải dùng bữa cùng mẹ anh... Bây giờ dì ấy có tiện không?”
Diệp Uẩn Niên: "Dạo này bà ấy không bận gì cả, anh cũng đã nói về chuyện của em cho bà ấy rồi. Mẹ nói không cần vội, xem khi nào em rảnh."
Ô Đào: "Vậy anh thấy lúc nào thì thích hợp? Em đều được."
Diệp Uẩn Niên: "Thế cuối tuần này đi, em muốn ăn gì để anh chọn."