Chuong 229: Ghi danh (4)
Chuong 229: Ghi danh (4)Chuong 229: Ghi danh (4)
Vài ngày trước Ô Đào đã làm một chiếc áo bông, nhưng cô còn không nỡ mặc, hiện tại áo bông cũ khá mỏng, nhất thời khiến cô hơi lạnh, cô đành phải ôm túi xách, cúi đầu vội vàng chạy tới trạm xe buýt.
Nhưng vừa khéo lúc này gặp phải giờ tan làm, bông tuyết tung bay, xe đạp và dòng người lít nha lít nhít, cả nửa ngày vẫn không thấy xe buýt đâu.
Người bên cạnh bèn phàn nàn, nói là sao thế này, vậy mà trễ giờ rồi.
Ô Đào dậm chân sưởi ấm, nghĩ rằng chắc là hôm nay đi về trễ, vậy anh trai về nhà không kịp ăn cơm nóng hổi.
Cô đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy bên cạnh có một tiếng nói vang lên: "Ô Đào, sao em lại ở đây?"
Cô quay đầu sang nhìn, lại là Lạc Tái Lâu.
Đã rất lâu rồi cô không gặp anh ấy, trên thực tế từ khi cô bởi vì chuyện Diệp Uẩn Niên mà xảy ra tranh chấp với anh ấy, về sau trong một năm chỉ gặp được mấy lần, khi gặp mặt thì cô cũng chỉ chào hỏi đơn giản.
Cô biết Lạc Tái Lâu đang trốn tránh mình, thật ra cô cũng đang trốn tránh Lạc Tái Lâu.
Bây giờ gặp được nhau trong cảnh bông tuyết bay theo gió, không thể trốn tránh thì chỉ có thể chào hỏi.
Lạc Tái Lâu: "Anh đi xe đây, anh chở em về nhé."
Ô Đào: "Không cần, chờ một chút đi, chắc xe buýt sắp tới rồi."
Lạc Tái Lâu nhìn nơi xa, hoàn toàn không có bóng dáng xe buýt: "Em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ thấy em chờ như thế này thì sợ em bị bệnh thôi, hôm nay trời rất lạnh, em xem em còn mặc đồ mỏng."
Anh ta nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn cô: "Ô Đào, đừng cậy mạnh, nếu em nghĩ nhiều chứng to em không để ý quan tâm đến tình bạn nhiều năm của chúng ta rồi."
Ô Đào nghe vậy cũng cười: "Hôm nay tuyết rơi nặng hạt, anh chở theo em, em sợ đường trơn trượt, lỡ như ngã thì sao."
Lạc Tái Lâu: "Em nghĩ sẽ ngã à?"
Ô Đào nhìn xe buýt thêm lát nữa, xe vẫn không đến, hiện tại bàn chân cô đã hơi tê, đúng là vì bị lạnh, cô lập tức không nghĩ gì khác nữa: "Được, vậy anh chở em về đi."
Thật ra sau khi ngồi lên xe đạp của Lạc Tái Lâu thì Ô Đào càng lạnh hơn, cô quấn chặt quần áo, bắt đầu hối hận, có lẽ cô đi ra ngoài nên xem dự báo thời tiết trước.
Lạc Tái Lâu đạp rất nhanh: "Đúng rồi, đã sắp bắt đầu thi đại học, em chuẩn bị thế nào rồi?"
Ô Đào sờ mũi: "Khá ổn."
Lạc Tái Lâu nghe giọng của cô: "Chắc em bị cảm à?"
Ô Đào: "Em đâu có yếu như vậy, chỉ là bây giờ vào đông, về nhà ăn chén canh nóng thì không sao."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lạc Tái Lâu: "Vậy là tốt rồi."
Ô Đào: "Đúng rồi, tại sao anh lại ở đây?"
Lạc Tái Lâu: “Anh tới đây đọc sách."
Ô Đào nghe vậy không nhịn được nở nụ cười: "Đây là mặt trời mọc ở hướng tây à, sao anh đổi tính rồi vậy?"
Lạc Tái Lâu: "Anh đã báo danh dự thi, anh định tham gia kỳ thi đại học."
Ô Đào lập tức giật mình: "Cái gì?"
Lạc Tái Lâu: 'Kỳ lạ lắm à?"
Ô Đào nhất thời không biết nói gì, cô cảm thấy Lạc Tái Lâu cũng không thích những thứ này, vả lại... Trình độ văn hóa của anh ta thật sự có thể tham gia thi đại học ư?
Nhưng cô khó mà nói điều này, sợ làm lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương.
Ai biết Lạc Tái Lâu lại nói: "Lúc trước ông Phong dạy cho anh không ít, đồng thời để lại cho anh một số cuốn sách, mấy năm gần đây anh ở đơn vị, thật ra đơn vị cũng có yêu cầu, dù sao nhà máy chúng anh ở nông thôn Hà Bắc, gần như là bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh không có việc gì làm thì cũng đọc sách, ít nhiều gì vẫn có cơ sở."
Ô Đào vẫn bất ngờ, nhưng cô không tiện hỏi nhiều, nhân tiện nói: "Vậy cũng rất tốt, anh dự thi thì hãy cố gắng chuẩn bị đi."
Lạc Tái Lâu: "Dù sao thi đậu hay không thì ít nhất cũng xem như một trải nghiệm."
Ô Đào cũng cười: "Đúng, dù sao cũng nên trải nghiệm nhiều! Em nghĩ như vậy đó, thi đậu thì đương nhiên là em có bản lĩnh, thi không đậu thì dù sao chúng ta đã có công việc đàng hoàng, cũng không làm trễ nải công việc được."
Lạc Tái Lâu cũng có tinh thần: "Nghe lời này đã thấy rất hăng hái!" Trong lúc này hai người cũng cười nói, chờ đến cuối cùng tới đầu hẻm, tuyết đã trải rộng ra, trên đất toàn là màu trắng, trên lốp xe đạp dính đầy tuyết nát, trên khăn quàng cổ của Ô Đào cũng toàn là bông tuyết óng ánh.
Ô Đào xuống xe đạp: "Cảm ơn anh Tái Lâu, hôm nay tuyết rơi đột ngột, trời quá lạnh, nếu không có anh thì không biết em còn phải đợi bao lâu."
Lạc Tái Lâu: "Ban đầu anh cũng định về nhà, thuận tiện thôi."
Ô Đào: "Đúng rồi, mấy bạn học của chúng em cũng muốn tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu có tin tức gì thì chúng ta có thể báo cho nhau biết."
Lạc Tái Lâu lấy mũ Lôi Phong xuống, vỗ bông tuyết trên mũ, cười nhìn Ô Đào nói: "Được. Nhưng mà anh phải nói về chuyện lần trước."
Ô Đào: "Cái gì?"