[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230: Ghi Danh (5)

Chương 230: Ghi danh (5) Chương 230: Ghi danh (5)Chương 230: Ghi danh (5)

Lạc Tái Lâu không cười nữa, nghiêm túc nhìn Ô Đào: "Lần trước anh nói với em như vậy là anh không đúng, anh xin lỗi em."

Ô Đào: "Chúng ta đều biết đã qua nhiều năm vậy rồi, cho dù lúc ấy em tức giận, bây giờ chuyện đã qua, em cũng không nhớ kỹ đến bây giờ, anh cũng không cần phải xin lỗi."

Lạc Tái Lâu: "Nhưng mà anh phải cảm ơn em."

Ô Đào: "Cảm ơn em vì việc gì?"

Lạc Tái Lâu: "Bởi vì lần đó nên anh hơi bị đả kích, cho nên sau khi trở về, anh lấy sách trước kia ông Phong để lại cho anh rồi bắt đầu nghiêm túc học tập. Anh học được một năm mới cảm thấy mình có tiến bộ rất lớn, ban đầu anh học vì nghĩ có thể có cơ hội thẳng chức ở đơn vị, tranh thủ vào đại học Công Nông Binh, ai biết đúng lúc thi đại học. Anh đọc đề thi cấp ba, cảm thấy cũng không khó đến mức đọc không hiểu, anh nghĩ ngược lại có thể liều mạng."

Ô Đào nghe vậy càng thấy bất ngờ hơn, nhớ tới ông Phong khi mình còn bé: "Vậy cũng xem như không tệ, em nhớ lúc đó anh từng theo ông ấy học tập, không ngờ lại học sâu như vậy."

Lạc Tái Lâu lại nở nụ cười miễn cưỡng, trông rất không để bụng.

Ô Đào: "Tuyết rơi rồi, em đi về trước, sau khi về nhà anh cũng nhớ uống nước ấm, đừng để bị cảm."

Lạc Tái Lâu nhìn Ô Đào, lại hỏi: "Anh hỏi em một chuyện."

Ô Đào: "Hử?"

Lạc Tái Lâu: "Anh nghe nói nó ra nước ngoài?"

Ô Đào cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng cô vẫn nói: "Vâng."

Lạc Tái Lâu: "Vậy hiện tại các em tính là gì? Chia tay?"

Ô Đào: "Tạm thời chia tay, nhưng anh ấy sẽ trở lại, dù sao cũng sẽ gặp mặt."

Lạc Tái Lâu đánh giá Ô Đào: "Sau đó thì sao? Em đợi nó đến khi nào, đợi đến khi lớn tuổi, thành bà cô già, đợi đến khi tóc trắng xoá, đợi đến khi người ta cưới vợ sinh con ở nước ngoài, em còn ngốc nghếch mà đợi à?"

Ô Đào lập tức lạnh mặt: "Lac Tái Lâu, cảm ơn hôm nay anh đưa em về nhà, không cần biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em vẫn nhớ tình cảm của chúng ta từ khi còn nhỏ. Anh không phải người thân của em, nhưng trong lòng em xem anh là người thân. Nhưng anh không thể công kích anh ấy như thế, em cũng không phải đồ ngốc như anh nghĩ, em có cuộc sống của mình, cuộc đời em không phải vì chờ đợi ai, anh cũng không cần phải châm chọc khiêu khích em như vậy!"

Cô nói xong thì xoay người bỏ đi.

Cô không muốn để ý đến Lạc Tái Lâu, cô biết ngay người này đang bỏ đá xuống giếng, ở thời điểm này chế giễu CÔ.

Lạc Tái Lâu cắn răng nói: "Ô Đào, anh cũng chỉ lo lắng cho em, anh sợ nó ứC hiếp em, nó không giống chúng ta, nó không phải người bình thường, nó đi rồi nên người ta nói chuyện không hay, trong lòng em khó chịu, anh cũng khó chịu! Anh một mực kìm nén, một mực không tìm đến em, chính là sợ ngươi suy nghĩ nhiều, anh cũng là nhịn đến bây giờ mới tìm em!"

Câu nói khàn giọng này truyền đến từ trong gió tuyết, Ô Đào dừng bước, quay đầu lại.

Cô nhìn qua Lạc Tái Lâu: "Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng bây giờ em thật sự không cần đồng tình, em cũng sẽ không vì vậy mà muốn chết muốn sống, anh nhìn đi, chẳng phải bây giờ em sống rất tốt à?"

Ô Đào không muốn để ý tới Lạc Tái Lâu nữa. Thực ra, cô không thích tất cả những người cho rằng mình nên buồn rầu. Diệp Uẩn Niên đi rồi, trong lòng Ô Đào rất buồn nhưng từ khi cô tháo đồng hồ đeo tay trả lại cho mẹ của anh, cô đã quyết định bản thân sẽ không quay đầu lại nhìn quãng đường đã đi qua. Ô Đào cũng không cần người khác tội nghiệp, thông cảm mình.

Đương nhiên, Ô Đào cũng không cần giải thích, chỉ muốn học tập thật giỏi. Thời gian thi cử đang ngày càng gần, đây là lúc cô cần đấu tranh cho cuộc sống của mình. Gần đây, Lưu Hồng Ngọc và Lý Kính Nguyên thường xuyên đến tìm Ô Đào. Sự chuẩn bị của bọn họ không đầy đủ bằng Ô Đào . Cuộc thi càng đến gần thì càng hoảng, có một số vấn đề không biết nên sốt ruột, có đôi khi tám giờ tối ròi còn chạy tới nhà Ô Đào để hỏi.

Những vấn đề cô có thể trả lời thì sẽ nói cho họ biết một chút, đồng thời cũng chia sẻ bài thi hàng năm đề cùng làm.

Trước đây, cô vốn định chỉ chia sẻ với bọn họ bài thi hàng năm mà thôi, những thứ khác không cần thiết phải cho xem. Dù ít dù nhiều cũng có chút tâm tư, ai ngờ sau đó lại phát hiện thực ra họ có thể hiểu được đề thi hàng năm đã là khá lắm rồi, vốn không có hơi đâu mà đi làm chuyện khác. Ví dụ như sin và cos của số học cũng đủ khiến bọn họ phải đau đầu.

Mạnh Sĩ Huyên thì hay rồi, suy cho cùng cũng nỗ lực hơn bọn họ lúc trước. Bây giờ, cô ấy đang từ từ đọc hiểu bài thi hàng năm và bắt đầu làm bài thi khác mà Diệp Uẩn Niên để lại.
Bình Luận (0)
Comment