Chuong 231: Quyet tam (1)
Chuong 231: Quyet tam (1)Chuong 231: Quyet tam (1)
Mạnh Sĩ Huyên vừa làm vừa cảm khái: "Mình phải thừa nhận một điều, mặc dù Diệp Uẩn Niên là một kẻ tồi tệ nhưng anh ta làm việc rất cẩn thận ti mỉ, trước khi đi còn quan tâm, chuẩn bị những thứ này cho cậu. Nếu mình có một người đàn ông như Diệp Uẩn Niên thì mình cũng sẽ thích."
Ô Đào nghe được lời này cũng không nhịn được cười rộ lên. Cô đã từng giải thích Diệp Uẩn Niên không phải kẻ tồi tệ, nhưng Mạnh Sĩ Huyên cứ khăng khăng anh là kẻ tồi tệ.
Nếu đổi thành người khác, Ô Đào đã nổi giận từ lâu. Nhưng bây giờ, Mạnh Sĩ Huyên nói vậy, cô lại chẳng hề nổi nóng. Có thể thấy cùng một câu nói nhưng người nói không giống nhau thì hiệu quả cũng khác nhau.
Mạnh Sĩ huyên: "Chẳng phải vậy hay sao? Anh ta đi lâu như vậy rồi, ai có thể hao phí thanh xuân chờ đợi chứ?"
Ô Đào chỉ cười cười, cô cảm thấy bây giờ việc quan trọng nhất của bản thân là học tập cho tốt, thi đỗ đại học. Như vậy, sau này Ô Đào mới có tư cách nghĩ tới tương lai. Bây giờ, cô thật sự không có hơi sức đâu mà nghĩ tới những chuyện này. Ai ngờ, hôm nay 0 Đào về tới nhà thì thấy Ninh Diệu Hương đang cầm một phong thư: "Con xem cái này đi, trên đó có chữ Trung Quốc và cả chữ nước ngoài nữa. Tem này không phải của Trung Quốc chúng ta."
Ô Đào vừa cầm lên nhìn thì thấy bên trên có dòng chữ tiếng Anh rất đẹp, vừa nhìn là biết của Diệp Uẩn Niên.
Ninh Diệu Hương thở dài: "Con nói xem đây là thế nào? Rốt cuộc các con còn yêu nhau hay đã chấm dứt rồi. Tốt xấu gì cũng phải có một kết quả chứ! Đợi sau này con lớn rồi cũng phải tìm một đối tượng mới, đừng để thằng bé làm lỡ dở bản thân. Hay là con viết một bức thư trả lời đi, nói cho rõ ràng."
Ô Đào: "Mẹ à, con biết rồi. Con sẽ nói rõ ràng với anh ấy. Nhưng tạm thời thật sự không thể gấp gáp được."
Cô cầm thư đi vào phòng, lặng lẽ nhìn một lúc rồi mới mở ra. Sau khi Ô Đào mở ra thì thấy bên trong có năm tờ giấy, chữ trên giấy vô cùng đẹp. Cô chậm rãi đọc thư.
Anh hỏi có phải Ô Đào nhớ sai thời gian rồi không, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô không tới tiễn mình đi. Sau đó, anh lại nói một số trải nghiệm khi ở nước Mỹ, nói rằng mặc dù lần này xuất ngoại du học bằng học bổng nhà nước cấp nhưng Bộ Giáo Dục cũng không có nhiều tiền như vậy. Bộ trả tiền vé máy bay cho bọn họ đã hết kinh phí rồi. Sau khi họ tới nước Mỹ, Lãnh Sự Quán đã phát cho mỗi người năm trăm USD coi như cho họ vay.
Nhưng cũng may có cư dân địa phương tổ chức miễn phí tiếp đãi tân sinh viên nước ngoài. Sau khi Diệp Uẩn Niên tới đây đã ở tạm nhà dân trong vòng một tuần, sau đó mới bắt đầu đi tìm ký túc xá dành cho thạc sỹ.
Chi phí sinh hoạt ở bên này cực kỳ cao, lúc mới tới cần chi tiêu rất nhiều. Anh phải nộp học phí, tiên thuê ký túc xá dành cho thạc sỹ. Chỗ nào cũng phải dùng tiền, mấy trăm USD vốn chẳng đủ, may mà trước khi sinh viên tốt nghiệp rời khỏi nơi này đã quyên hết nồi, bát, muôi, chậu cho Trung tâm sinh viên quốc tế. Mọi người có thể nhặt một số đệm của sinh viên đã tốt nghiệp ve dùng, như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá.
Thực ra, Diệp Uẩn Niên vẫn ổn, vì người nhà sợ anh chịu khổ nên đã cho một ít tiền. Hơn nữa, Diệp Uẩn Niên còn có một người chú họ ở nước Mỹ tới giúp đỡ. Nhưng cuộc sống của bạn học vô cùng khó khăn, không thể ứng phó được. Anh đã dùng tiền riêng của mình để giúp đỡ bạn học. Tiếp đó, Diệp Uẩn Niên nhắc tới chuyện xảy ra sau khi tới Mỹ một tháng, vì trình độ tiếng Anh và kiến thức chuyên ngành của anh khá tốt nên được khoa sắp xếp làm trợ giảng. Nhờ công việc này, mỗi tháng Diệp Uẩn Niên sẽ được trợ cấp ba trăm USD, học phí sẽ được trừ vào số tiền đó. Sau khi anh trừ hết học phí, bản thân sẽ còn lại một phần tiền. Tới lúc đó, Diệp Uẩn Niên sẽ có thể gửi tiền cho cô rồi.
Chỉ những chuyện này đã gần như chiếm hết một tờ rưỡi. Ô Đào đọc được những chuyện này thì hơi hoảng hốt. Thiếu niên trong sáng, nhẹ nhàng trong lòng cô, giờ đây cũng đã bắt đầu bận tâm tới cơm áo gạo tiền, mở miệng là nhắc tới tiền.
Tiếp đó, Diệp Uẩn Niên lại kể về những trải nghiệm ở trường. Anh nói hiệu trưởng của trường đã tiếp đãi toàn thể tân sinh viên ở biệt thự riêng của mình. Trước đây, vị hiệu trưởng này đã từng phóng vấn Trung Quốc, nhưng đó đã là chuyện mấy năm trước. Ông ấy và ông nội của Diệp Uẩn Niên còn có ảnh chụp chung nữa.
Khi hiệu trưởng biết ông nội của anh là ai thì rất vui mừng, kéo Diệp Uẩn Niên hàn huyên rất lâu. Ông ấy nói rất kính phục ông nội của Diệp Uẩn Niên khi có thể nghiên cứu khoa học trong điều kiện khó khăn như vậy, là một người cực kỳ vĩ đại.