Chuong 232: Quyet tam (2)
Chuong 232: Quyet tam (2)Chuong 232: Quyet tam (2)
Hiệu trưởng còn nói rằng bây giờ du học sinh của Trung Quốc đại lục tại nước Mỹ rất ít, vì thế bây giờ các phương diện ở nước Mỹ, bao gồm cả du học sinh của Hồng Kông và Đài Loan đều đối xử rất tốt với du học sinh của Trung Quốc đại lục, có vẻ mọi thứ đều tốt.
Diệp Uẩn Niên còn nói cặn kẽ về những kinh nghiệm ở trường học của mình, nói rằng người trên buổi lễ khai giảng chính là nhà toán học nổi tiếng mà bản thân rất kính phục. Anh còn nói mình và vị kia từng thảo luận rất sâu với nhau về phương thức nghiên cứu của đại học nước Mỹ. Diệp Uẩn Niên cũng so sánh sự khác biệt giữa nước Mỹ và Trung Quốc, nói về nghiên cứu của Trung Quốc trong mười năm qua, gần như là mang gông cùm leo núi.
Cuối cùng, Diệp Uẩn Niên bày tỏ về sự nhớ nhung với Ô Đào: "Nếu em có thể tới đây thì tốt qua, chúng ta có thể cùng nhau trải nghiệm hết thảy mọi thứ ở đây. Đây là một thế giới khác xa với Trung Quốc của chúng ta. Anh đã xem rất nhiều sách trong thư viện của bọn họ, đó đều là những cuốn sách rất hiếm ở trong nước, rất khó tìm được."
"Ban ngày, đầu óc của anh bị những sự vật, tri thức mới mẻ tấn công, bị rơi vào trạng thái hưng phấn. Nhưng buổi tối nằm trên giường ở nơi đất khách quê người, toàn thân mệt mỏi, thoát khỏi cái đầu ngập tràn tiếng Anh thì anh lại bắt đầu nhớ em. Anh nhớ từng câu nói mà chúng ta từng nói trong Di Hòa Viên. Sau này, em sẽ gả cho anh, trở thành vợ của anh. Thậm chí, anh còn không kìm được nghĩ sau này chúng ta kết hôn rồi thì sẽ thế nào, tưởng tượng về cuộc sống sau này của đôi ta."
Ô Đào lặng lẽ đọc những chữ này, đọc đi rồi lại đọc lại. Đối với cô thì những trải nghiệm của Diệp Uẩn Niên quá xa vời. Ô Đào không biết sau này bản thân có thể trải nghiệm những thứ này hay không. Anh vô cùng chân thành, nhưng chung quy là càng chạy càng xa.
Cuối cùng, Ô Đào hít sâu một hơi, cẩn thận bỏ phong thư vào trong ngăn kéo. Cô cũng không muốn hồi âm ngay cho anh, thôi thì cứ đợi một thời gian nữa đi. Thư tín nước ngoài vốn chậm, có chuyện ngoài ý muốn một cái là sẽ ngừng lại. Xe ngựa chậm như vậy, thời gian bị kéo dài thì chờ đợi và hồi đáp cũng càng ngày càng nhạt.
Chung quy, thời gian sẽ khiến tất cả phai nhạt.
Đối với Ô Đào mà nói thì mùa đông năm nay như một giấc mơ vậy. Sau khi ôn tập kỹ lưỡng, cuối cùng cũng tham gia thi đại học. Ngày thi đại học rất lạnh, có tuyết rơi nhưng may mà cô mặc áo khoác bông có mũ mới làm rất ấm áp.
Ninh Diệu Hương rất hài lòng về áo khoác bông có mũ, dùng lời của bà ấy nói thì: "Người ta xuất ngoại rồi, con gái của tôi cũng không phải người có mệnh khổ. Chẳng lẽ con bé không mặc được một cái áo khác bông có mũ sao?”
Ô Đào nghe vậy thì chỉ cười khẽ. Cô biết dù ngoài miệng mẹ mình nói lời không dễ nghe, nhưng thật ra rất yêu thương mình. Bà ấy muốn làm cho Ô Đào một cái áo khoác bông có mũ là vì muốn bù đắp cho cô.
Trên thực tế, Ô Đào cũng chẳng có hơi sức đâu mà buồn rau, cô thầm quyết tâm
Dùng toàn lực để tham gia cuộc thi quyết định vận mệnh này. Sau khi thi đại học xong, cô cũng không trao đổi đáp án mà trở về nhà, tới trước bếp lò để sưởi ấm và ăn khoai lang nướng mềm ngọt, thơm ngào ngạt. Lúc này, Ô Đào cảm thấy đi du học hay thi đậu đại học, hoặc là cả đời chỉ làm công nhân thì đã làm sao. Ai mà chẳng phải ngồi trước bếp lò sưởi ấm ăn khoai lang nướng?
Sau khi ăn khoai lang nướng xong, cô đóng bếp lò lại, rửa tay rồi đi vào trong phòng lấy thư của Diệp Uẩn Niên ra. Sau đó, Ô Đào bắt đầu viết thư hồi âm cho anh. Cô viết cặn kẽ về việc thi đại học, cảm ơn Diệp Uẩn Niên đã sửa lại bài thi cho mình, đương nhiên cũng nói việc gia đình mình. Sau khi viết xong, cô còn đọc lại một lần.
Lúc này Ô Đào mới nói, mọi chuyện trong nhà đều ổn, anh không cần phải nhớ mình: "Em đã hỏi rồi, bưu cục chỗ em không nhận tiền được gửi từ nước ngoài về. Vì thế, anh đừng có gửi cho em làm gì. Nếu có có cần tới thì lúc đó hãy nói.
Ô Đào cẩn thận dán thư lại, sau đó mới đưa tới bưu cục để gửi thư. Ai ngờ, bên này lại nói không nhận gửi thư cho nước ngoài, chỉ có thể đi tới bưu cục ở Tây Trực Môn. Ô Đào nghe vậy thì đi tới đó bằng tàu điện, mua tem rồi gửi thư đi.
Sau khi rời khỏi đây, cô thấy trong bưu cục có một vách ngăn, chỗ đó có thể gọi điện thoại đường dài. Ô Đào hơi do dự một chút, sau khi hỏi giá cả gọi điện thoại ra nước ngoài thì đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.
Lúc cô ngồi xe quay về Tây Giao Đại Viện, tìm được mẹ Diệp Uẩn Niên và trả lại chiếc vòng tay mà lúc trước bà Kim tặng cho mình. Nhung lan nay me
Diệp Uẩn Niên không nhận. Bà ấy nói rằng đây là đồ mà bà Kim để lại, vốn chính là cho Ô Đào. Cô nghe vậy thì chỉ đành nhận lấy.