Chuong 233: Quyet tam (3)
Chuong 233: Quyet tam (3)Chuong 233: Quyet tam (3)
Ô Đào hiểu ý của mẹ Diệp Uẩn Niên, bà ấy cũng chẳng thèm để ý tới những vật nhỏ này, dù cho nó có chút giá trị. Mẹ Diệp Uẩn Niên nhận lại chiếc đồng hồ đeo tay kia là đã rõ ý rồi.
Bà ấy nhìn Ô Đào, muốn nói rồi lại thôi. Cô thấy vậy thì mỉm cười nói: "Dì không cần phải lo lắng cho cháu. Bây giờ, cháu đã tham gia thi đại học, đề không khó. Cháu cảm thấy mình có thể đậu."
Lúc này, mẹ Diệp Uẩn Niên mới cười nói: "Nếu thế thì dì yên tâm rồi. Thực ra, cháu vẫn còn trẻ, diện mạo cũng xinh đẹp. Tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội."
Ô Đào gật đầu, cảm ơn mẹ Diệp Uẩn Niên rồi quay về nhà. Cô hiểu lời của bà ấy, ngay từ lúc mới đầu mẹ Diệp Uẩn Niên tới tìm bản thân, Ô Đào đã hiểu rồi.
Nếu dòng sông lịch sử chảy sang một hướng khác, nếu không có cơ hội xuất ngoại du học kia, cô nghĩ mẹ Diệp Uẩn Niên sẽ tiếp nhận và thích người con dâu như mình. Nhưng chung quy thời đại đã đẩy bọn họ tới một vị trí cần lựa chọn. Khi mẹ Diệp Uẩn Niên tìm tới mình, cô đã viết xong kết cục của câu chuyện này. Chỉ có điều, Diệp Uẩn Niên tha hương cầu thực không biết mà thôi.
Khi nhớ tới những chuyện này, thực ra trong lòng cô vẫn hơi buồn, sao có thể không buồn được? Cô đau lòng cho bản thân, cũng đau lòng cho Diệp Uẩn Niên đã bắt đầu quan tâm tới tiền bạc.
Nhưng thế thì đã sao, tất cả đều xa xôi như vậy. Chẳng ai giúp được ai, mọi người ở thế giới hoàn toàn không giống nhau, phấn đấu vì mục tiêu hoàn toàn bất đồng, vốn chẳng nhìn thấy hy vọng đoàn tụ lần nữa.
Ví thế Ô Đào không thể làm gì khác hơn là khiến bản thân im lặng, niêm phong ở trong lòng, không thèm nghĩ nữa. Cô cứ ngồi trên xe bus như vậy nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Lúc Ô Đào nhìn tuyết trắng rơi trên tường xám ngói đen, rơi trên mái hiên vểnh lên kia, nhìn thế giới biến thành bức tranh đen trắng rõ ràng.
Lúc Ô Đào đạp trên tuyết về đến nhà, trong nhà rất nào nhiệt. Khi cô đi vào trong mới biết được Mạnh Sĩ Huyên và mấy bạn học khác cũng tới. Lý Kính Nguyên, Lưu Hồng Ngọc và Vương Vân Đức đã lâu không gặp cũng có mặt.
Tất cả mọi người đã thi xong và bắt đầu trao đổi kết quả, có một vài câu trả lời vội vã, vài đề thi mà họ không nắm chắc nên đều ở đây chờ Ô Đào trở về. Ninh Diệu Hương ở bên cạnh rót trà cho bọn họ, chuẩn bị hạt dẻ nướng cho họ ăn.
Ô Đào xem đề mục mà họ thảo luận, đề không khó, chốc chốc lại phân tích quá trình giải đề, sau đó nói ra đáp án. Vì vậy, có người thì uể oải thất vọng, người thì cảm thấy may mắn. Mạnh Sĩ Huyên làm đúng nên vui mừng nói: "Ô Đào, cậu từng giảng đề này cho mình nên mình nhớ kỹ!"
Ở bên cạnh, sắc mặt của Lưu Hồng Ngọc không tốt lắm: "Phải không? Sao mình không nghe thấy nhỉ"
Lý Kính Nguyên nghe vậy nói: "Chắc cậu không hỏi chứ gì!"
Lưu Hồng Ngọc nghe xong không vui cho lắm. Cô ấy làm bài thi không được tốt lắm, mắc phải sai lầm, giờ nghe được tin này càng không được tự nhiên giống như những câu phía sau cũng không tốt. Lưu Hồng Ngọc tìm một lý do và rời đi.
Lý Kính Nguyên làm bài cũng chẳng được tốt lắm, nhưng cũng không tệ nên cực kỳ cảm kích Ô Đào: "Ô Đào, cảm ơn cậu! Thật sự vô cùng cảm ơn cậu. Cậu chẳng những chia sẻ bài thi cho mình mà còn cả đề cương tổng kết nữa. Sự giúp đỡ của cậu cực kỳ lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi cảm thấy hẳn có thể đỗ."
Ô Đào mỉm cười: "Bản thân cậu cũng rất nỗ lực, vẫn phải nhờ vào bản thân."
Hiển nhiên, Lý Kính Nguyên rất vui vẻ. Chắc hẳn là cậu ta đang sốt ruột muốn chia sẻ với người nhà. Sau khi nói chuyện với Ô Đào một lúc, Lý Kính Nguyên cũng đội mũ da chó rời đi.
Sau khi mọi người đi hết, Ninh Diệu Hương cũng vô cùng vui mừng. Bà ấy cho rằng con gái mình làm bài rất tốt, dù gì cũng hơn mấy bạn học kia. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định cô có thể lên đại học. Ninh Diệu Hương bắt đầu tưởng
Tượng ra dáng vẻ đi học đại học của con gái mình.
Thời đại thay đổi, lên đại học chắc chắn là chuyện tốt. Bà ấy chạy ra hàng thịt mua hai cân thịt ba chỉ, lòng và bánh quẩy chiên. Ninh Diệu Hương nói là buổi tối gọi Mạnh Sĩ Huyên tới nhà cùng nhau ăn cơm.
Thực ra, cô ấy cũng không muốn rời đi lắm, trong ký túc xá vắng ngắt, dù có hệ thống sưởi cùng rất quạnh qug, không hề có hơi người. Ở nhà Ô Đào tốt hơn nhiều, ngồi gần bếp lò sưởi tay, hơi nóng màu trắng bốc lên, cả nhà quây quần ở đó ăn cơm. Mạnh Si Huyên cảm thấy có không khí của nhân gian.
Lúc này, Thanh Đồng cũng trở về. Chắc chắn anh ta đã đội tuyết trở về, đừng nói tới tóc và quần áo, ngay cả lông mày cũng dính hoa tuyết.