Chuong 234: Quyet tam (4)
Chuong 234: Quyet tam (4)Chuong 234: Quyet tam (4)
Mạnh Sĩ Huyen thấy vậy không nhịn được vui mừng: "Nhìn anh đi, ai không biết còn tưởng anh là người tuyết đấy!"
Thanh Đồng đứng ở cửa, phủi tuyết xong mới đi vào nhà. Thấy Mạnh Sĩ Huyên nói vậy, anh ta cười nói: "Tuyết rơi đột ngột quá."
Lúc này, Ninh Diệu Hương đã nấu xong cơm, bảo mọi người nhanh chóng rửa tay ăn cơm. Bà ấy làm món thịt kho tàu, đầu sư tử, cải thảo luộc. Tuy không tốn nhiều thời gian nhưng chất lượng món ăn khá tốt, hợp với màn thầu vừa xốp vừa dai, uống một ngụm canh nóng nữa là tuyệt cú mèo.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục nói về cuộc thi. Mấy người đều rất vui mừng, cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Mạnh Sĩ Huyên: "Dù sao cháu cũng thấy việc cháu lên đại học không thành vấn đề, Ô Đào thì càng chắc chắn hơn."
Ninh Diệu Hương cười toe toét: "Được, chúng ta sẽ chờ kết quả. Coi như dì cũng chẳng còn gì phải bận tâm nữa."
Nhưng sau khi nói xong, bà ấy lại chợt nhớ ra Thanh Đồng: "Hiện nay, chuyện quan trọng chính là phải tìm một đối tượng cho anh con. Bây giờ, mẹ đang tích góp phiếu công nghiệp, sau này những thứ như xe đạp, chúng ta cũng phải đặt mua."
Thanh Đồng nghe vậy thì cau mày: "Mẹ, mẹ vội vàng cái gì chứ? Con cũng chưa tới mức nhiều tuổi, mẹ lo lắng cái gì?"
Ninh Diệu Hương: "Mẹ không vội vàng sao được? Con sắp hai mươi mốt rồi, hai mươi mốt đấy!"
Ô Đào bật cười nói: "Mẹ, hai mươi một thật sự không phải lớn tuổi, vẫn còn sớm."
Mạnh Sĩ Huyên ở bên cạnh cũng nói: "Đúng, dì đừng gấp gáp. Hơn nữa, anh Thanh Đồng tốt như vậy thì cần thì lo việc tìm đối tượng. Đây chẳng qua là bản thân anh ấy không sốt ruột. Nếu anh Thanh Đồng thật sự muốn tìm thì chẳng mấy chốc sẽ tìm được thôi."
Cô ấy nói dứt lời, Ô đào đột nhiên nghĩ ra: "Ai nha, anh! Em nhớ là lần trước có thấy trong túi anh có một đôi găng tay, hình như là được làm thủ công. Ai đưa cho anh vậy?"
Mạnh Sĩ Huyên vừa nghe vậy cũng lập tức hăng hái, nhìn Thanh Đồng chằm chằm: "Anh Thanh Đồng, anh đúng là được con gái thích đấy!" Thanh Đồng: "Đùng có nói mò. Đó là nữ đồng chí trong đơn vị của anh. Người ta nộp lên trên, trong buổi liên hoan đã phân phát cho bọn anh coi như phần thưởng.
Ô Đào: "Hóa ra là như vậy..."
Ninh Diệu Hương: 'Vậy nữ đồng chí của các con có độc thân không? Con tìm hiểu nhiều một chút, cùng một đơn vị thì tốt quá, đi làm cũng tiện."
Thanh Đồng ue oai nói: "Con biết rồi..."
Ô Đào nhìn anh ta như vậy thì thấy buồn cười. Mọi người cơm nước xong xuôi thì thu dọn bát đĩa, sau đó Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên trở về nhà. Trong phòng không có bếp lò nên hơi lạnh. Ô Đào cố ý cầm túi nước nóng vào. Hai người cùng nhau
Chui vào trong chăn, mỗi người một đầu, túi nước nóng đặt ở giữa.
Mạnh Sĩ Huyên đặt chân trên túi nước nóng: "Hôm nay, ba mình đã tới tìm mình, hỏi là thi cử thế nào. Mình chẳng muốn để ý tới ông ta nên nói là không được tốt lắm. Ba mình nói là có thể giúp mình tham gia quân đội, tới lúc đó sẽ được đề cử lên đại học."
Ô Đào: "Thế cũng được mà, ông ta vẫn nhớ tới cậu." Mạnh Sĩ Huyên: "Mình nhổ vào! Đừng tưởng mình không biết tâm tư của ông ta. Người vợ mới của ba mình sắp sinh con, chắc là sợ tới lúc đó mình khiến họ không thoải mái nên mới tới dỗ dành cho mình an lòng trước. Nếu không, sao lại sắp xếp cho mình sớm thế chứ?"
Ô Đào: "Thế thì kệ ông ta. Dù sao bây giờ cậu cũng có công việc, có thu nhập rồi. Chúng ta có tiền thì sợ cái gì chứ!"
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình chế nhạo ông ta một trận. Ba mình cảm thấy không có mặt mũi nên đã buồn bực rời đi. Sau này, ông ta nên ít lượn tới trước mặt mình đi, mình không thèm để ý tới."
Ô Đào nghe vậy không nhịn được bật cười.
Mạnh Sĩ Huyên: "Được rồi, hôm nay cậu đi đâu vậy? Tuyết rơi rồi mới trở về nhà?"
Cô kể chuyện hôm nay bản thân đi gặp mẹ Diệp Uẩn Niên, cô ấy nghe xong nhíu mày: "Mình nói với cậu rồi, sao vẫn còn như vậy. Cậu đừng thấy người khác cười với mình thì đúng là như vậy, thực ra trong lòng vẫn là ích kỷ. Bà ấy không muốn làm kẻ ác nên mới khiến cậu phải chủ động buông tay. Nhưng dựa vào đâu chứ?"
Ô Đào nhìn ra cửa sổ, hoa tuyết mờ mịt đã rơi xuống, rơi vào cành lá lạnh lẽo trước cửa sổ. Cô cười nói: "Ba ấy trải qua nhiều chuyện hơn chúng ta nên biết mình và Diệp Uẩn Niên không thể tới được với nhau. Chẳng bằng dùng dao sắc chặt đay rối, như vậy cũng tốt."
Ô Đào thì thầm: "Thay vì chậm rãi làm hao mòn sự yêu thích ban đầu trong đợi chờ mòn mỏi, chẳng bằng bây giờ thẳng tay chặt đứt. Trong lòng mình cũng có sự chuẩn bị rồi. Mình chủ động lựa chọn nên cũng không quá khó khắn."
Từ thời điểm đó bắt đầu, cô ích kỷ, lựa chọn khiến mình dễ chịu hơn một chút. Nếu không thì sao chứ? Ô Đào không có cách nào xuất ngoại theo Diệp Uẩn Niên, cũng không có cách nào cầu xin anh ở lại.