Chuong 235: Quyet tam (5)
Chuong 235: Quyet tam (5)Chuong 235: Quyet tam (5)
Mạnh Sĩ huyên khẽ thở dài: "Chẳng phải lúc trước anh ta vẫn viết thư cho cậu sao? Cậu vẫn chưa hồi âm à?"
Ô Đào: "Hôm nay mình đã viết thư hồi âm, đã gửi đi rồi. Nhưng lần sau, mình sẽ hồi âm trễ hơn một chút. Nếu nửa năm gửi thư một lân, từ từ anh ấy cũng sẽ quên thôi."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy nếu như anh ấy vẫn không quên thì sao?"
Ô Đào: "Dựa theo kế hoạch của gia đình anh ấy thì Diệp Uẩn Niên sẽ ở nước ngoài nhiều năm. Thực ra, gia đình đã vạch sẵn con đường tương lai của anh ấy rồi."
Chí ít là phải học xong tiến sĩ. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ ở lại nước ngoài làm công việc nghiên cứu, có một thành tựu nhất định rồi mới vê nước. Đợi những thứ này làm xong thì chắc cũng phải ba mươi tuổi rồi. Cô nhớ Diệp Uẩn Niên từng nói anh tin tưởng mình chứ không tin thời gian.
Thực ra, Ô Đào cũng vậy, cô tin tưởng anh chứ không tin thời gian. Tuy tuổi tác của bọn họ không lớn, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, ngay cả sinh ly tử biệt cũng đã xem qua, vợ chết lấy mới cũng từng thấy, lòng người khó dò cũng đã gặp rồi. Việc đời hay thay đổi, ai có thể đảm bảo có thể chờ ai cả đời?
Mạnh Sĩ Huyên tiến thêm một bước hỏi: "Nhưng nếu như, mình nói nếu như nhé! Dù mười năm, nửa năm một phong thư mà anh ta vẫn chờ thì sao?"
Ô Đào: "Sĩ Huyên, nhưng mình không bằng lòng đợi. Mình cũng không nỡ để anh ấy chờ. Mình có cái tôi của mình. Từ giây phút mẹ anh ấy tới tìm mình, chẳng cần bà ấy nói
Thêm điều gì, mình đã buông bỏ rồi."
Mạnh Sĩ Huyên im lặng, đột nhiên cảm thấy khó chịu: "Nhưng anh ta còn chưa biết cậu bỏ cuộc, vẫn còn đang nỗ lực."
Ô đào: "Qua một thời gian nữa, anh ấy sẽ biết thôi. Có lẽ, mẹ Diệp Uẩn Niên sẽ gửi cái đồng hồ kia sang, anh ấy sẽ hiểu thôi."
Mạnh Sĩ Huyên khẽ thở dài: "Chuyện này là thế nào cơ chứt"
Ô Đào: "Thực ra, mình cũng đã nghĩ rồi, có lẽ một ngày nào đó anh ấy trở về. Diệp Uẩn Niên không thay đổi, mình cũng vậy, chúng mình vẫn có thể ở bên nhau. Nhưng mình cũng không dám ky vọng, không thể để bảo thân có cái kỳ vọng này. Mình chỉ có thể nỗ lực về phương hướng kia, làm tốt chuyện lúc này có thể làm, ví dụ như chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thi, học ở một ngôi trường tốt, nỗ lực nâng cao bản thân. Đây mới là chuyện khẩn yếu nhất.
Nếu mình gặp được người tốt thì cũng sẽ yêu đương. Mình sẽ không bao giờ để người khác bạc đãi bản thân. Nếu mình trầm mê trong tình cảm với anh ấy, đau buồn. Dù ba, bốn năm Diệp Uẩn Niên quay về, bọn mình vẫn chẳng thể ở bên nhau được."
Kỳ thi tuyển đại học năm 1977 là kỳ thi đầu tiên sau khi tổ chức thi tuyển sinh đại học trở lại, có người nói lượng người đăng ký rất đông, toàn quốc có hơn năm triệu người đăng ký. Đây là số thí sinh tích lũy trong mười năm, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Cuộc thi đã kết thúc được mấy ngày, khi đi trong hẻm của Đại tạp viện, thường có người tới hỏi Ô Đào thi thế nào, sau đó lại hỏi: "Chắc sẽ thi đậu chứ?"
Ô Đào chỉ cười cười nói rằng cứ chờ xem chứ chưa biệt được.
Quả thực, cô cũng không dám nói chắc chắn có thể thi đậu. Dù sao cũng là năm đầu tiên tổ chứ thi lại, ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Nhưng Ô
Đào vốn có một công việc. Cô vẫn kiên định làm công việc này, vì thế khi đối mặt với bước ngoặt lớn trong đời cũng thản nhiên hơn một chút, dù sao vẫn có thể sống được, cũng chẳng phải không thi đỗ sẽ không có cơm ăn. Sao cô phải sốt ruột chứ?
Huống hồ, Ô Đào còn trẻ, sang năm mới mười tám tuổi, không thi đỗ thì sang năm thi lại. Cô ở nơi này không hề hoang mang ăn tết. Có thể nói, năm này là một năm ung dung nhất từ trước tới giờ của Ô Đào. Cô bắt đầu chậm rãi không để ý tới Diệp Uẩn Niên nữa, cũng từ từ tiếp nhận rằng có lẽ bản thân không thi đậu.
Ô Đào không hề căng thẳng, cũng chẳng lo được lo mất, không tính toán chỉ li từng bước đi một. Với cuộc sống dư dả, cô cũng có thể thả lỏng cõi lòng để đối mặt với mọi chuyện trong tương lai. Vào lễ mừng năm mới, thậm chí Ô Đào còn đi tìm Lạc Tái Lâu. Lúc cô tới tìm, anh ta còn đang mặc một bộ áo bông cũ và ngồi xổm cời bếp lò trong nhà. Sau khi nghe thấy tiếng động, Lạc Tái Lâu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ô Đào.
Hiển nhiên, anh ta rất kinh ngạc, hàng mi dày chớp liên tục như vô cùng kinh ngạc.
Ô Đào thấy dáng vẻ này của Lạc Tái Lâu thì không nhịn được cười phá lên: "Anh bị ngốc à? Lúc này, anh ta mới phản ứng kịp, bỏ cái que cời bếp trong tay xuống: "Tại sao em lại tới đây?"
Ô Đào: "Nhà em gói sủi cảo, anh có muốn nếm thử không?"
Bây giờ, Lạc Tái Lâu mới thấy trong tay cô cầm một cặp lông bằng nhôm. Anh ta không phản ứng kịp: "Sao đột nhiên lại đưa sủi cảo tới cho anh ăn vậy?"