[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Trúng Tuyển (1)

Chương 236: Trúng tuyển (1) Chương 236: Trúng tuyển (1)Chương 236: Trúng tuyển (1)

Ô Đào: "Năm nay, nhà em gói sủi cảo cho nhiều thịt lắm nên cực kỳ thơm."

Đôi lông mày rậm của Lạc Tái Lâu nhíu lại, nhìn cô như không quen biết.

Ô Đào hơi buồn bực: "Anh có ăn không? Không ăn thì em cầm đi nhé."

Lạc Tái Lâu: “Anh ăn, ăn chứ! Em làm gì mà nóng tính vậy. Chẳng phải là do anh không phản ứng kịp sao?"

Ô Đào: "Anh hấp lại mà ăn, đừng ăn lạnh. Hoặc cho chút dầu vào nồi rồi chiên lên ăn cũng con lắm."

Lạc Tái Lâu vội vàng nói: "Được!"

Ô Đào nhìn anh ta: "Anh Tái Lâu, lần trước anh hỏi em chuyện về Diệp Uẩn Niên, là do em phản ứng thái quá. Quả thực, lúc đó em còn hơi buồn, vì thế không muốn nói chuyện này. Bây giờ, em đã bình tĩnh lại rồi, không sao cả. Lúc đó tính tình của em không được tốt, anh đừng để bụng."

Lạc Tái Lâu nhíu mày nhìn Ô Đào: "Em không giận anh thật chứ?”

Cô đáp: "Nếu em giận anh thì sao em lại đưa sui cao tới cho anh chứ? Anh nghĩ em rảnh rỗi à?"

Lạc Tái Lâu vội vàng xin lỗi: "Được, được, được. Anh sai rồi. Em không giận anh thì tốt quá rồi!"

Ô Đào: "Chúng ta quen nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy rồi. Anh giúp em không ít, em cũng giúp anh rất nhiều. Em không muốn vì... Một vài chuyện mà tất cả tình nghĩa đều đổ sông đổ biển. Chuyện trước kia coi như qua rồi, được chứ?"

Ô Đào nói những lời này, đương nhiên Lạc Tái Lâu hiểu. Cô đã quên Diệp Uẩn Niên nhưng cũng sẽ không xem xét tới mình nữa.

Lạc Tái Lâu cười khổ nhìn cô: "Ô Đài, em thực sự nhẫn tâm hơn so với bất cứ ai."

Ô Đào nhướng mày không nói gì.

Lạc Tái Lâu lại nói: "Được, không đề cập tới chuyện trước kia nữa. Tình cảm từ nhỏ không thể vứt bỏ được. Anh nhớ kỹ!"

Anh ta nhớ tới trước kia, thở dài nói: "Ô Đào, em đừng để ý nhé. Có thời gian anh như thế này, nói không dễ nghe nhưng anh thật sự yêu thương em, sợ em bị bắt nạt. Nếu ai dám bắt nạt em, anh có thể liều mạng với người đó."

Chỉ tiếc, Diệp Uẩn Niên cứ thế xuất ngoại, muốn tìm cũng chẳng tìm được.

Ô Đào: "Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa. Anh nói xem anh thi cử thế nào?"

Thực ra, Ô Đào có chút hối hận, lúc đó không suy nghĩ cẩn thận, sống chết giận anh ta. Nếu không cùng nhau ôn tập thì Lạc Tái Lâu cũng sẽ đề cao được bản thân.

Anh ta đáp: "Cũng tạm được, cứ làm bừa thôi chẳng phân trước sau, dù sao cuối cùng thứ cần viết cũng viết hết rồi."

Ô Đào: "Anh thi vào trường nào vậy?"

Lạc Tái Lâu: "Anh viết bừa ấy mà, vào Học viện hóa công Bắc Kinh. Trường này ít nhiều cũng dính dáng tới nhà máy của chúng ta. Còn em thì sao?”

Ô Đào: "Em đăng ký Khoa điều khiển tự động của Đại học Thanh Hoa."

Lạc Tái Lâu: "Điều khiển tự động? Nghe nói đó là công nghệ cao."

Ô Đào: "Đúng, chuyên ngành này cần học máy tính. Sau này, chúng ta cũng phải học máy tính, đó là hướng phát triển trong tương lai."

Lạc Tái Lâu: "Đại học Thanh Hoa khó vào lắm. Nhưng anh tin rằng em nhất định có thể đỗ." Ô Đào: "Cũng không chắc được, dù sao ngộ nhỡ không thi được thì phải nghĩ cách khác. Chúng ta còn trẻ tuổi, cũng không cần phải gấp gáp, cứ từ từ là được."

Lạc Tái Lâu: "Đúng, đúng, đúng. Không thi được thì vẫn còn việc làm, không phải sợ."

Hai người nói một hồi, nhưng thật ra có thể tìm lại không ít cảm giác lúc trước. Dù sao cả hai cũng quen biết nhau lâu như vậy, dù cho nhất thời tức giận cùng không thể biến thành người xa lạ ngay được.

Qua năm sau, Ô Đào càng không có tâm tình nhàn nhã. Vào tháng ba, phong thư thứ hai cua Diệp Uẩn Niên được gửi về. Lần này, anh viết tới sáu tờ, dặn dò một lượt rồi nói với cô rằng đừng căng thẳng, sau đó căn dặn những hạng mục cần chú ý của cuộc thi. Diệp Uẩn Niên còn nói với Ô Đào rằng nếu dự thi chuyên ngành mà không hiểu thì có thể tìm ông nội anh. Diệp Uẩn Niên đã cố ý viết thư cho ông nội nhờ hỗ trợ một chút. Anh còn dặn cô nhất định phải chọn chuyên ngành mà bản thân thích.

Những chuyện này đã chiếm mất hai tờ. Trước đây, Diệp Uẩn Niên không hề nói nhiều, không ngờ khi gửi thư lại kể những chuyện vụn vặt như vậy. Chỉ tiếc, những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, cô đã thi rồi, chuyên ngành cũng đã chọn xong.

Tiếp đo, Diệp Uẩn Niên nói về cuộc sống ở nước ngoài. Có thể nhìn ra được, anh như cá gặp nước, dù sao năng lực chuyên ngành của Diệp Uẩn Niên cũng mạnh, tiếng Anh cũng đủ dùng và cũng hiểu lễ nghi phong tục nước ngoài. Đương nhiên, anh mạnh hơn những du học sinh bình thường rất nhiều.

Diệp Uẩn Niên còn cố ý nhắc tới chuyện giáo sư trong trường phải ra ngoài hiệp đàm một hạng mục, bản thân cũng được đi theo tới quốc lộ 128 Boston. Tiếp đó, anh giới thiệu vê quốc lộ 128, lịch sử của nó, ngoài ra còn nói về Cơ sở hạt nhân dân dụng của Mỹ, khái niệm vùng khuếch tán công nghệ trong vài tờ giấy.
Bình Luận (0)
Comment