[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237: Trúng Tuyển (2)

Chương 237: Trúng tuyển (2) Chương 237: Trúng tuyển (2)Chương 237: Trúng tuyển (2)

Diệp Uẩn Niên còn nói rằng giáo sư và các kỹ sư ở bên đó không phải chỉ ngồi trong phòng thí nghiệm, bọn họ ra ngoài thành lập công ty cộng nghệ. Họ chẳng những là giáo sư mà còn là nhà đầu tư mạo hiểm, là chuyên gia tài chính. Công ty của mấy chục người này làm chuyện mà Trung Quốc cần tới mấy nghìn người làm.

Cuối cùng, Diệp Uẩn Niên nói: "Lúc anh thấy những thứ này đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa Trung Quốc và Mỹ một cách sâu sắc. Thậm chí, không chỉ là sự chênh lệch về công nghệ mà còn về tư duy, quan niệm. Khoảng cách giữa chúng ta và bọn họ không phải không gian mà là thời gian. Có lẽ, chúng ta lạc hậu hơn họ khoảng năm mươi năm. Khi anh chứng kiến tất cả, anh cảm thấy đại não bị trùng kích, xảy ra thay đổi hóa học."

Diệp Uẩn Niên còn nói: "Anh tới nước Mỹ du học là lựa chọn chính xác nhất trong đời này."

Ô Đào im lặng nhìn phong thư này, dù trong thư có một số thuật ngữ cô không hiểu, giống như khi còn nhỏ tìm hiểu về phim tài liệu vậy. Nhưng Ô đào vẫn cảm nhận được hơi thở tới từ quốc gia có khoa học kỹ thuật hiện đại, nó gần như thuộc về hơi thở của thời đại khác.

Diệp Uẩn Niên vốn nên tới một quốc gia phát triển như vậy để tiếp thu nền giáo dục tân tiến nhất trên thế giới. Như vậy mới không mai một thiên phú của anh, mới không cô phụ sự tốt đẹp của thời đại này.

Cô tiếp tục đọc xuống bên dưới, Diệp Uẩn Niên lại nhắc tới nỗi nhớ dành cho Ô Đào, trông ngóng cô có thể tìm được cơ hội xuất ngoại.

Anh nói: "Có đôi khi anh cảm thấy mình như bị cắt rời, bị vây ở hai không gian là trong nước và nước Mỹ. Ban ngày, anh chính là du học sinh đang sinh sống ở nước Mỹ. Buổi tối, anh sẽ vô cùng nhớ Bắc Kinh, nhớ em."

Ở cuối bức thư, Diệp Uẩn Niên còn nói rằng có gửi cho cô một trăm USD, nói rằng để Ô Đào mua chút đồ ăn ngon, tới lúc đó cứ nói với người trong Đại tạp viện rằng anh mua: "Như vậy người khác mới biết chúng ta vẫn bên nhau."

Ô Đào dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng chữ quen thuộc kia. Từ những dòng chữ này, cô nhìn được số mệnh hai bọn họ.

Anh mới rời đi chưa tới nửa năm đã cảm thấy như bị cắt rời. Thời gian chậm rãi trôi đị, Diệp Uẩn Niên thuộc về nước Mỹ kia sẽ đè ép Diệp Uẩn Niên của Trung Quốc. Sau đó, chung quy anh cũng sẽ phát hiện rằng Ô Đào ở cách bản thân nửa địa cầu, chênh năm mươi năm thời gian kia đã trở thành ký ức phai màu.

Ô Đào cẩn thận cất lá thư vào ngăn kéo, bỏ cùng một chỗ với lá thư trước. Cô muốn bản thân và anh đều quên đối phương đi.

Tháng ba, đã có người lục tục nhận được thông báo trúng tuyển. Lý Kính Nguyên là người đầu tiên nhận được. Cậu ta thi vào trường Đại học Lâm Nghiệp Bắc Kinh. Ngày nhận được được thư thông báo, Lý Kính Nguyên vui mừng chạy tới tìm Ô Đào cảm ơn rối rít, còn muốn mời cô ăn một bữa.

Ô Đào thấy vậy cũng rất vui mừng. Tuy cô biết Lý Kính Nguyên nhất định có thể thi đậu nhưng khi tận mắt thấy thì vẫn vui mừng dùm cậu ta. Ô Đào chỉ hy vọng đời này Lý Kính Nguyên có thể có được tương lai tốt đẹp, bảo vệ tốt bản tâm.

Lưu Hồng Ngọc thi rớt, khóc đỏ cả mắt. Nghe loáng thoáng không thi đỗ sẽ phải xem mắt, cô ấy muốn thi lại một năm nữa nhưng phỏng chừng người nhà không đồng ý. Môi của Lưu Hồng Ngọc run run, nói không biết phải làm gì bây giờ, rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ô Đào im lặng lặng nghe chứ không trà lời.

Cô biết Lưu Hồng Ngọc không cần người khác nói cho bản thân biết phải làm gì bây giờ. Trên thế giới này luôn có người thành công, người thất bại. Điều mà cô có thể làm cũng làm rồi, có một số việc người khác cũng chẳng thể giúp nổi.

Vương Á tương thi đậu Khoa tiếng trung của đại học Bắc Kinh. Thực ra, Ô Đào đã biết vốn nên như vậy từ trước. Nhưng sau khi nghe được, cô lại nhớ tới phim phóng sự kia, tất cả đều tiến hành dựa theo quỹ tích của nó. Chỉ có điều số phận của bản thân đã thay đổi.

Vài ngày sau, Mạnh Sĩ Huyên cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển. Cô ấy thi đậu Khoa kinh tế quốc dân của Đại học Nhân Dân Bắc Kinh. Đây là một chuyên ngành khó tốt, thậm chí điểm còn chẳng thấp hơn so với Đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp thì đơn vị đối ứng chính là Ủy ban kế hoạch quốc gia.

Ủy ban kế hoạch quốc gia là nơi nào chứ? Ai chẳng biết đó là đơn vị lấp lánh ánh vàng. Mạnh Sĩ Huyên cực kỳ vui mừng, trên mặt lộ rõ sự hãnh diện. Ba cô ấy có

Chạy tới chú chúc mừng nhưng Mạnh Sĩ Huyên không để ý tới. Sau đó, đơn vị mà mẹ cô ấy công tác khi còn sống tới chúc mừng, nói rằng con gái của liệt sĩ đỗ Đại học Nhân Dân Bắc Kinh là vẻ vang của đơn vị.
Bình Luận (0)
Comment