[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 246 - Chuong 246: Su Nghiep Hoc Hanh (5)

Chuong 246: Su nghiep hoc hanh (5) Chuong 246: Su nghiep hoc hanh (5)Chuong 246: Su nghiep hoc hanh (5)

Mọi người tò mò vây quanh nhìn, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy, thự sự rất lại

Cuối cùng sau khi dọn ra ngoài, mọi người bắt đầu lắp đặt cẩn thận, giáo sư già dặn học sinh đứng lùi vê phía sau, muốn tự mình xem xem, họ không lỡ để học sinh chạm vào, liên tục nhấn mạnh: "Đây là 200. 000 USD đó, còn quý giá hơn cả mạng sống của chúng tal"

Nghe đến đây ai cũng bất ngờ, 200. 000 USD, đổi mạng của mấy người họ cũng không được nhiều tiên như vậy.

Ô Đào nghe con số này xong cũng có hơi bất ngờ, cô nhớ rằng Diệp Uẩn Minh đã nói khi đi mua sắm ở Mỹ, anh đã quen dùng đô la Mỹ, hơn nữa tiền lương làm trợ giảng của anh cũng là đô la Mỹ.

Khoảng cách giữa tiền tệ trong nước và đồng đô la thế giới thực sự chênh lệch quá lớn.

Nhóm giáo sư già đã kiệt sức thở hồng hộc, các bạn trong lớp không nhịn được bước tới để giúp đỡ, cuối cùng thì cũng có thể coi là lắp đặt xong, sau khi lắp đặt xong thì lại không biết làm gì tiếp, cái này dùng như thế nào nhỉ? Giáo sư già lên tiếng: "Hiện tại nước ngoài đều nghiên cứu theo phương thức phân phối song song, chúng ta cũng có thể dùng phòng thí nghiệm để làm cái này."

Nhưng sau khi lời nói này được nói ra, một số giáo sư khác nhìn nhau, cuối cùng giáo sư Ninh mở miệng: "Phần mềm này được ghi chép lại, ngôn ngữ phần mềm đều dùng PASCAL cả."

Ngôn ngữ PASCAL? Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Các bạn học cũng đưa mắt nhìn nhau, lúc này mọi người mới đột nhiên hiểu ra.

Các giáo viên không biết cách viết chương trình PASCAL này.

Vì thế, một vài giáo sư đã nhanh chóng bàn luận một chút, đương nhiên không thể thực hiện nghiên cứu theo cách phân phối kia, nên hãy làm những thứ cơ bản và quan trọng nhất trước.

Sau khi máy tính được lắp đặt xong, mọi người vẫn còn chút hưng phấn, vừa rời khỏi phòng thí nghiệm đã nói phải ăn mừng một bữa.

Các sinh viên đại học đều được trợ cấp phiếu ăn, một số bạn học còn có cả tiền lương, tuy rằng mọi người đều không đến nỗi quá giàu nhưng cũng không quá nghèo khổ, quyết định đi tới tiệm ăn nhỏ Tây Môn ăn một bữa.

Tây Môn là một vùng lớn của đại tạp viện, có khoảng mười mấy sân nhà cũ kỹ, vì học sinh Thanh Hoa thường xuyên đến đây nên họ đã mở rộng nhà mình, hoặc mở cửa thêm, tùy ý dựng một quầy hàng nhỏ, mùa đông bán khoai lang nướng, mùa hè thì bán bánh bột lọc, mì trộn, mì xào gì đó... Giá cả phải chăng rất hợp túi tiền của sinh viên nghèo như họ, chuyện làm ăn cũng vô cùng phát đạt.

Tháng năm, thời tiết đã nóng lên, ngồi ở trong một căn nhà nhỏ đơn sơ, mọi người uống soda và bia lạnh, ăn uống vui vẻ, lớn tiếng thảo luận về chiếc máy tính DEC họ vừa được thấy, tưởng tượng ra nền văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến của người Mỹ, ai cũng vô cùng phấn khởi.

Các bạn học đánh bài, nếu đánh bài thua thì phải uống rượu, trình độ chơi bài của Ô Đào không tốt, thua vô cùng thê thảm, bị ép uống bia nhiều chưa từng thấy.

Sau khi uống bia, cơn giận nổi lên, cô cũng bàn luận ầm ï với các bạn học, cười nói am thậm chí còn ném cả bài trên tay xuống đất, lớn tiếng hét lên, tôi là át chủ bài! Trong tiếng hét đó, cô giật mình nhận ra, đúng rồi, đây chính là thời đại của cô, thanh xuân cô.

Hôm ấy, các bạn cùng lớp vui đùa rộn ràng, trời đã muộn mà không quay về và bảo rằng muốn chơi poker trước hiên.

Ô Đào đã uống hết nửa chai bia, thấy đầu óc choáng váng nặng trịch nên muốn về trước, bạn cùng phòng đưa cô về. Hà Tích Thanh ngồi bên thấy thế bèn nói: "Đúng lúc tôi cũng định về nghỉ, sẵn tiện tôi đưa Ô Đào về cho."

Bạn cùng phòng của Ô Đào không nỡ thế bỏ bài tốt kia, nghe vậy được cớ không về nữa, cười hi hi nói: "Vậy nhờ lớp trưởng Hà nghe!"

Hà Tích Thanh liền giúp Ô Đào trở lại trường, vừa rồi Ô Đào có hơi say và đau đầu nhưng bây giờ bị cơn gió đầu hạ thổi, trong gió mang theo hương sen tươi mát, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô có chút áy náy, nói: "Thật tình tôi không sao, tôi về ký túc xá một mình được rồi."

Hà Tích Thanh cười: "Đã khuya rồi, dù đang ở trong trường nhưng tôi không thể để một bạn nữ về một mình. Tôi phải làm tốt nhiệm vụ hộ tống cậu về ký túc xá nữ an toàn. Đây là sứ mệnh vinh dự của tôi đó nhat" Ô Đào nghe vậy mà cười.

Lớp trưởng Hà Tích Thanh, năm nay ngoài hai mươi, vốn là người Thạch Gia Trang, sau này về Thiểm Tây, từ Thiểm Tây lại thi vào Bắc Kinh. Anh ấy làm việc rất chu đáo, cởi mở và nhiệt tình, học cũng rất giỏi. Anh còn là nhà báo của báo trường, coi như khá được chào đón.

Nếu đã về chung thì khó tránh việc nói chuyện, Hà Tích Thanh nhắc đến lô máy tính hôm nay không khỏi thở dài: "Chúng ta đã học một năm, rốt cuộc cũng thấy được hình dạng cái máy tính trông như thế nào."
Bình Luận (0)
Comment