Chương 248: Thổ lộ (2)
Chương 248: Thổ lộ (2)Chương 248: Thổ lộ (2)
Trong giai đoạn mười năm đó, Đội Tuyên truyền Công nghiệp và Đội Tuyên truyền Quân đội đã hợp nhất khoa Điều khiển tự động của Ô Đào, khoa Toán học và Phần mềm, khoa Công nghệ Truyền hình vô tuyến và và một phần của khoa Bán dẫn, và bây giờ phải sửa đổi những khoa này lại từ đầu. Khoa Điều khiển tự động lúc đầu bao thầu mọi thứ' đã nay đổi thành khoa Máy tính.
Sau khi sửa đổi, cuối cùng giáo trình mới cũng được đưa vào sử dụng, đều là những tài liệu do các giáo sư hướng dẫn sinh viên dịch và biên soạn trong thời gian nghỉ giải lao, thậm chí còn có vài chỗ còn sai sót, lỗi chính tả. Trong lúc gấp gáp ắt sẽ không thể đi in, họ đã dùng mực dầu để in nên toát lên mùi mực.
Ô Đào và mọi người cùng cầm cuốn sách giáo khoa đơn sơ này lại vui sướng và biết ơn.
Mấy cuốn sách giáo khoa tồi tàn đến mức không thể gọi là sách giáo khoa. Nhưng vậy thì sao? Đây đã là nên giáo dục tốt nhất mà Trung Quốc có thể tiếp cận hiện nay rồi, đây là một cánh cửa, một cánh cửa dẫn đến khoa học công nghệ của thế giới.
Ngay lúc chuyện học hành rùm beng thì cô nhận được thư trả lời từ Diệp Uẩn Niên.
Thực tình mà nói, sau một thời gian dài vùi đầu vào thế giới phần cứng, phần mềm, cơ sở dữ liệu, hệ điều hành thì trông thấy những cái tên trong đời thực này lại có cảm giác ngu ngơ, như thể mọi cảm xúc đều dồn hết vào thế giới ảo đó và mọi thứ trong thực tại không thể chạm den linh hồn.
Cô mở lá thư ra và chỉ thấy một dòng được viết trên đó.
"Ô Đào, tại sao?"
Ô Đào nhìn hàng chữ đều đặn, xem một lúc lâu mới hiểu ra ý nghĩa của nó.
Cô ngẫm ngợi, và lần này cô lập tức viết thư trả lời anh.
"Uẩn Niên, cũng có thể là anh quá hoàn hảo. Trong trái tim em, anh chính là bạch mã hoàng tử đẹp de trong truyện công chúa Bạch Tuyết của Nga. Anh sống trong một tòa lâu đài tráng lệ như bước ra từ thế giới ảo. Ở bên anh, em thấy quá áp lực. Em chỉ là một người dân phàm tục cố gắng tìm kiếm anh, nhưng em mệt rồi và không thể đuổi theo anh."
Viết một đoạn văn như thế rồi vội đến bưu điện gửi bức thư.
Xem ra sau hai năm xa cách, cuối cùng cô cũng có một cái kết với anh.
Gửi thư đi, cô không còn suy nghĩ nữa và bắt đầu đầu tư lại cho việc học.
Bởi vì năm trước bị chậm tiến độ, sinh viên đều cảm thấy áp lực, quá nhiều môn cần phải nắm chắc, mọi người hầu như học đến quên ăn quên ngủ. Vậy cho nên năm đó hoạt động ngoại khóa của mọi người đều bị cắt giảm.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Ô Đào nhận được bảng thành tích của mình, cô đứng thứ tư trong khoa.
Ô Đào nhìn vào kết quả này mà thở phào nhẹ nhõm, đây đã là một kết quả xuất sắc lắm rồi.
Cô cảm thấy mình chẳng phải là người cực kỳ thông minh, thậm chí cô còn tự hào về bản thân khi chiếm được thứ hạng này trong khuôn viên Thanh Hoa, nơi tập trung những tài năng bật nhất. Cô nghĩ rằng chỉ cần bản thân kiên trì thì sẽ luôn có một một kết quả tốt.
Sau khi nhận được thành tích này, cô cũng vui vẻ chuẩn bị nghỉ lễ, đi tìm Mạnh Sĩ Huyên trước đã.
Mạnh Sĩ Huyên ở ngay đại học Nhân Dân. Từ cổng phía tây của đại học Thanh Hoa, dọc theo Trung Quan Thôn đi về phía nam, qua vài trạm đã đến cổng phía đông của Đại học Nhân Dân rồi.
Ô Đào biết rằng con phố này sẽ trở nên nổi danh trong tương lai. Cô ngồi trên xe buýt và cố ý quan sát một lượt, hiện tại đúng là không thấy có gì đặc biệt, chỉ có vài khu tứ hợp viện đổ nát, trong bức tường xám thấp tè và vỡ nát có thể thấy những bộ quần áo xanh xám đang phơi trên dây sắt, đây là cảnh có thể dễ dàng nhìn thấy bất cứ đâu ở Bắc Kinh.
Khẩu hiệu cải cách đã được đưa ra, nhưng đó chỉ là lời kêu gọi từ cấp trên, truyền từ cấp trên xuống cấp dưới, sau đó khơi dậy tính tự giác của cấp thấp nhất. Đây chẳng phải chuyện một sớm một chiều, mà bầu không khí xã hội không thay đổi một cách dễ dàng như vậy được.
Quan sát mọi thứ, Ô Đào bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn. Ra đời vào năm 1960. cô đã bắt kịp chuyến tàu sớm nhất để thi vào đại học và tiếp thu được nền giáo dục tiên tiến trên khắp Trung Quốc. Đến lúc tốt nghiệp đại học vào năm 1983. dù học xong thạc sĩ hoặc trễ thêm vài năm nữa cũng là thời điểm tốt nhất để bắt kịp cải cách, mở cửa.
Cô nghĩ nền tảng giáo dục chính là điểm xuất phát mới trong cuộc đời do chính cô tạo ra, cô không dám nói mình là người ưu tú nhất nhưng với xuất phát điểm của cô cũng đủ để đạp gió re sóng trong thời đại này rồi.
Cô lại nhớ đến bộ phim tài liệu.
Cô cảm thấy dù thế nào đi nữa, cô đã chống lại trời đất sửa đổi vận mệnh.
Đã đến đại học Nhân Dân, cô đến ký túc xá của Mạnh Sĩ Huyên, hỏi thăm mới biết Mạnh Sĩ Huyên đã đến trường của mình tìm mình rồi.