Chương 251: Thổ lộ (5)
Chương 251: Thổ lộ (5)Chương 251: Thổ lộ (5)
Mạnh Sĩ Huyên bật cười: "Sau này thì ai biết được, dù sao thì hưởng thụ bây giờ là được rồi"
Ô Đào không nói nữa, cô biết giờ Mạnh Sĩ Huyên đã có cái nhìn khác về chuyện yêu đương.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy ba mẹ yêu thương nhau, cũng tận mắt nhìn thấy ba vội vàng kết hôn chỉ hai tháng sau khi mẹ qua đời, giờ con cũng đã lớn rồi.
Chuyện này đã đả kích cô ấy, ảnh hưởng rất lớn tới nhân sinh quan của cô ấy.
Bây giờ cô ấy không tin đàn ông nữa, cảm thấy nên hưởng thụ cuộc đời thì tốt hơn.
Ô Đào lại nghĩ tới anh mình, giờ anh đang học đại học Truyền hình, học xong có thể đi làm, thân phận cán bộ cục Thương mại số hai rất có tiền đồ, nhưng lại cách Mạnh Sĩ Huyên rất xa.
Trước kia anh từng yêu một người, nhưng cuối cùng lại chia tay. Mẹ rất lo lắng, hỏi anh, anh cũng không nói nguyên nhân là gì.
Cô hơi buồn, cảm thấy số mạng của mình và anh mình hơi giống nhau. Sao có thể như vậy chứ?
Có phải cô nên cố gắng thoát khỏi quá khứ, thử đi yêu lần nữa, giống như rất nhiều cô gái cùng tuổi, thử một tình yêu mới?
Hai người vừa nói vừa cười, lên xe về nhà Ô Đào.
Lúc vào nhà, đúng lúc Thanh Đồng cũng về đến, trong tay xách một miếng sườn, còn có thịt ba chỉ, treo càng xe.
Mạnh Sĩ Huyên nhìn thấy, vui vẻ hỏi: "Anh Thanh Đồng, anh mua xe đạp sao?"
Xe đạp vẫn khá đắt, cần năm trăm phiếu công nghiệp.
Thanh Đồng: "Đúng vậy, hôm nay cục phát thịt. Nhìn này, có cả sườn và thịt ba chỉ, vừa khéo hai đứa về, có thể ăn bữa ngon rồi. À, thi sao rồi?"
Mạnh Sĩ Huyên ủ rũ: "Đừng nói chuyện thi nữa, nói chuyện thịt đi!"
Ô Đào cười lên: "Thật ra cậu ấy thi cũng được, đứng thứ mười, nhưng cậu ay lại không hài lòng. Em đứng thứ tư, cậu ấy ghen tị."
Mạnh Sĩ Huyên: "Có thể đừng vạch khuyết điểm ra thế không?"
Thanh Đồng cũng cười, ba người cùng nhau vào đại tạp viện. Mọi người trong đại tạp viện đều nhìn lại, ánh mắt tập trung vào thịt ba chỉ trong tay Thanh Đồng, đó là thứ tốt. Mọi người đều hâm mộ, bé con năm tuổi nhà Thuận Tử cũng nhìn chằm chằm.
Thấy con gái và Mạnh Sĩ Huyên đều về cả, con trai còn mang thịt vê, Ninh Diệu Hương thật vui vẻ, mau chuẩn bị nấu cơm.
Cả nhà cùng nấu, bữa cơm nấu rất nhanh.
Trước khi ăn, Ô Đào nói với Ninh Diệu Hương một tiếng, rồi bưng nửa chén thịt nhỏ lén cho nhà Thuận Tử. Thuận Tử đi tới vùng khác làm thanh niên trí thức, giờ lại có con, cả nhà cùng ở trong đại tạp viện, lại vì giờ có quá nhiều thanh niên trí thức về thành phố, căn bản không có việc. Cuộc sống của Thuận Tử bây giờ đặc biệt khó khăn.
Lúc Ô Đào đưa thịt qua, Thuận Tử nhận lấy, rất ngại: "Thôi đừng, đắt lắm."
Ô Đào vẫn kiên quyết đưa: "Anh Thuận Tử, trước kia nhà em sống không tốt, anh cũng rất chiếu cố em. Giờ em mang cái này qua, cũng là cho cháu ăn. Anh Thuận Tử đừng khách khí với em, cũng đừng để con chịu thiệt thòi."
Thuận Tử đỏ vành mắt: "Ô Đào, lần này trở về, thật sự không biết làm thế nào cả, đã hết đường rồi, cũng may hàng xóm đều rất quan tâm."
Ô Đào: "Anh, đều cùng nhau lớn lên mà. Trước kia nhà em rất khổ, từ từ rồi cũng qua, giờ đã tốt hơn rồi. Anh chờ thêm chút, sẽ có cơ hội thôi."
Thuận Tử gật đầu liên tục: "Phải, phải, nhất định sẽ tốt hơn."
Quạt điện thổi vù vù, cả nhà vui vẻ ăn cơm. Trong khoảng thời gian này đương nhiên Ninh Diệu Hương sống rất thoải mái, bà ấy còn tính toán: "Dì cố gắng thêm vài năm nữa là có thể về hưu được rồi, đến khi ấy cũng có thể hưởng thụ một chút."
Mạnh Sĩ Huyên: "Dì à, đến khi ấy dì cứ qua chỗ cháu ở. Chỗ cháu nhà riêng sân riêng, dì giúp cháu nấu cơm, cháu hiếu thuận dì. Chẳng phải tốt hơn dì ở cùng với anh em họ sao?"
Ninh Diệu Hương: "Cháu đó, lần trước chẳng phải cháu nói ở cùng với một người. Tại sao không dẫn người ta về đây cho dì xem thử?"
Mạnh Sĩ Huyên thẳng thắn nói: "Bọn cháu chia tay từ lâu rồi."
Lời nói của cô ấy đã bị Ô Đào để ý, anh trai của cô lập tức ngẩng đầu và liếc nhìn Mạnh Sĩ Huyền.
Ninh Diệu Hương cũng ngạc nhiên: "Sao lại chia tay, chẳng phải cháu nói người đó là bạn học của cháu, là người rất tốt sao?"
Mạnh Sĩ Huyên mỉm cười: "Rất tốt, nhưng không có nghĩa cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời. Đối tượng là đối tượng, chỉ khi hợp nhau mới được. Bây giờ cháu và anh ấy rất khác nhau."
Nghe đến đây, Ninh Diệu Hương dở khóc dở cười: "Cái này gọi là gì nhỉ, giữa con người với nhau tại sao không đối xử với nhau thành thật hơn."
Mạnh Sĩ Huyên: "Không đáng tin cậy."
Ninh Diệu Hương: "Cái bạn học trong trường đại học của cháu, chính là Vương Bồi Hâm ý. Cháu còn liên lạc với cô ấy không?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Cháu từng liên lạc, còn viết thư theo đuổi cháu nữa. Nhưng cháu không thèm quan tâm."
Ô Đào nghe thấy vậy bèn nói với Ninh Diệu Dương: "Nghe nói bây giờ cậu ấy có công việc khá ổn trong quân đội. Nhưng khoảng cách xa quá, mấy tháng mới viết thư một lần, thế thì có tác dụng gì."