[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Bóng Dáng Của Anh Ay (1)

Chương 252: Bóng dáng của anh ay (1) Chương 252: Bóng dáng của anh ay (1)Chương 252: Bóng dáng của anh ay (1)

Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng vậy, làm gì có ai đợi được bấy nhiêu năm. Hơn nữa làm vợ quân nhân thì có gì hay, lỡ như người ta hy sinh thì chẳng phải sẽ thành quả phụ sao. Nhìn cháu giống như là quả phụ sao?"

Ninh Diệu Hương rất đồng tình với lời nói này: "Cuộc đời của phụ nữ rất ngắn, chớp mắt một cái là trôi qua. Chúng ta phải trân trọng thanh xuân của mình, những ngày tháng của chúng ta không thể ngu ngốc chờ đợi người nào đó, cũng không thể chờ đợi những ai đi nước ngoài, khác phái. Giống như Diệp Uẩn Niên vậy, thật ngốc nghếch."

Mạnh Sĩ Huyên mỉm cười nhìn Ô Đào: "Ô Đào, nghe thấy chưa hả. Mau chóng tìm đối tượng yêu đương đi."

Ninh Diệu Hương nói tiếp: "Không chỉ không thể ra nước ngoài, cho dù mấy đứa ra nước ngoài thì dì cũng kiên quyết không đồng ý. Sau này Ô Đào không được ra nước ngoài, mấy đứa đã là sinh viên đại học Thanh Hoa rồi, học ở Trung Quốc của chúng ta là tốt nhất. Sau này dù thế nào cũng không được ra nước ngoài."

Ô Đào: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không đi nước ngoài đâu."

Đúng là cô không muốn đi nước ngoài.

Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mẹ, bà ấy đã chờ đợi ba cô. Ba cô không trở về, một mình bà ấy nuôi cô và anh trai khôn lớn nên người.

Ô Đào biết rất rõ mình có thể có thành tích được như ngày nay chính là nhờ vào sự nuôi nấng nâng đỡ từ gia đình, cô cần phải hiếu kính ba mẹ, phải quay về báo đáp gia đình.

Cô không thể cứ đi như vậy, không thể rời khỏi đất nước mình để đi đến Mỹ, để mẹ mình chịu đau đớn như ngày xưa một lần nữa.

Cô cười nói: "Hơn nữa, bây giờ nhà chúng ta đã khá giả hơn rồi, tốn hai trăm nghìn đô để mua sắm thiết bị ở nước ngoài. Trường của bọn con cũng giảng dạy

Những tài liệu tiên tiến từ nước ngoài, cũng có nghĩa bọn con có thể học kiến thức từ Mỹ ở trong nước mình mà."

Cô vừa nói ra những lời này, mọi người đều ngạc nhiên: "Hai trăm nghìn đô?”

Ô Đào gật đầu: "Đúng vậy, đồ ở nước ngoài rất đắt, bảy cái máy tính đã tốn mất hai trăm nghìn đô rồi. Bây giờ các giáo sư đang nghiên cứu nên chưa cho bọn con dùng đến, đợi đến khi bọn con lên năm ba thì mới để cho bọn con thực hành."

Thế là mọi người đều hào hứng, rôm rả hỏi chuyển, đổi lại cách ăn cơm. Tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi máy tính hai trăm nghìn đô đó.

Mấy ngày nghỉ ngơi nhàn nhã ở nhà, Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào nói rất nhiều chuyện với nhau. Dần dần Ô Đào cũng có suy nghĩ.

Người chết ở nơi nào, cây mọc ở nơi đó. Cô thấy bản thân mình quả thật nên thay đổi.

Cô nhìn anh trai, thấy anh ấy cũng chẳng dễ sống gì. Nhưng thật ra cô cảm thấy mình cũng thật khó khăn, cô nên thử trải qua cuộc sống khác nhau, đi tìm niềm vui trong cuộc đời của mình.

Lần này cô thi cử đạt được thành tích vô cùng vừa ý, dựa vào cái gì mà không thể tự thưởng cho bản thân mình, đi hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu?

Cô sẽ không vứt bỏ mẹ mình, vứt bỏ tình thân để đi Mỹ, mà xem ra Diệp Uẩn Niên cũng không trở về, hoàn toàn không có bất kỳ khả năng xuất hiện. Tại sao cô phải vì chuyện này mà tiếp tục lãng phí thời gian?

Thế là trong mấy ngày này, sau khi quay về trường và tham gia nhóm học bổ túc. Cô quan sát vài ngày, cuối cùng tìm thấy một cơ hội. Cô nói với Hà Tích Thanh: "Bạn Hà Tích Thanh, bây giờ tôi định bỏ gánh nặng trong lòng, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tôi cũng không chắc chắn sẽ quên hết tất cả ngay lập tức."

Đôi mắt Hà Tích Thanh lập tức loé lên tia vui mừng, anh ấy nói: "Ban Giang Ô Đào, chúng ta là nhóm giúp đỡ nhau học tập. Tôi nghĩ sự giúp đỡ này không chỉ về phương diện học tập mà còn giúp đỡ nhau về mặt tinh thần trong cuộc sống. Tôi rất mong cùng cậu đối diện, cho dù là quá khứ đau khổ hay là tương lai buồn phiền, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với nó. Tôi sẽ ở bên cậu quên đi quá khứ, chúng ta cầm tay nhau tiến lên phía trước."

Ô Đào nghe thấy những lời này, hơi cảm động: "Tôi không thể chắc chắn ngay được, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi sẽ cố gắng tìm ra niềm vui trong cuộc sống, cũng sẽ thử đi qua quá khứ, bước đến cuộc sống mới."

Hà Tích Thanh: "Được, vậy chúng ta bắt đầu từ dự án thoát nước sông Thanh nhé."

Ô Đào cũng mỉm cười: "Được thôi."

Không thể không nói, cô đúng là rất ngưỡng mộ và thích Hà Tích Thanh. Anh ấy lạc quan tích cực, giàu tính trách nhiệm, luôn cố gắng tổ chuc moi nguoi tham gia lao dong va lam viec trong xã hội, cũng sẽ dẫn dắt mọi người cùng thảo luận tình hình thực tế trong xã hội và những chuyện lớn trong nước.

Nếu như tương lai cô có người bạn đồng hành trong cuộc sống như vậy, đối với cô đấy cũng là một loại may mắn.

Vào đêm cô quay về đó, bạn cùng phòng trong ký túc xá không kìm được mà thần thần bí bí: "Có phải lớp trưởng Hà của chúng ta đang theo đuổi cậu không?"
Bình Luận (0)
Comment