[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Cơ Hội (1)

Chương 261: Cơ hội (1) Chương 261: Cơ hội (1)Chương 261: Cơ hội (1)

Ô Đào suy nghĩ một chút, chỉ có thể tạm gác lại công việc nghiên cứu ở trường, nghĩ đợi đến lúc vượt qua cửa ải khó này rồi làm bù công việc trong phòng nghiên cứu sau. Thế là mấy ngày liên tiếp Ô Đào hầu như làm việc tất bận đến tận tối khuya, hoặc là tổ chức cuộc họp ở công ty Tam Hợp, nếu không thì buồn bực nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.

Trong mấy ngày này gia đình biết gân đây cô có cuộc sống như vậy, sợ làm cô bị trễ nải công việc nên cũng không dám làm phiền.

Nhưng thỉnh thoảng Mạnh Sĩ Huyên sẽ đến thăm cô, mang vài món ăn ngon cho cô, nói là muốn "cung cấp thêm dinh dưỡng cho cô."

Bây giờ Mạnh Sĩ Huyên cũng học thạc sĩ, tiếp tục học ở trường đại học Nhân Dân. Nhưng cô ấy đã chuyển qua học ngành tài chính.

Cô ấy thấy ngành học này rất có tiền đồ.

Ô Đào cũng thấy khá ổn, để cho cô ấy tự đi.

Mà gần đây Vương Bồi Hâm đã từ chức, được điều trực tiếp từ cơ sở đến trụ sở cơ quan Bắc Kinh. Sau khi quay về, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Có thể thấy Vương Bồi Ham luôn nhớ đến Mạnh Sĩ Huyên, hình như bây giờ đã bắt đầu theo đuổi Mạnh Sĩ Huyền.

Mạnh Sĩ Huyên lại rất thích thú, thậm chí còn nói muốn " Ôn lại giấc mộng xưa, tận hưởng sự theo đuổi mãnh liệt của anh ấy", Ô Đào cũng không biết nói gì về điều này.

Trước kia cô vẫn chưa hiểu rõ nhưng cuối cùng đến bây giờ đã hiểu ra rồi. Mạnh Sĩ Huyên từng trải qua việc mẹ mất, chỉ trong vòng hai tháng ba đã lấy vợ mới. Sau này nhìn cô ấy dường như đã bình thường, vui vẻ cởi mở, nhưng thật ra những nỗi đau ấy vẫn nằm trong lòng cô ấy, chưa bao giờ lành lại.

Điều này khiến cô ấy có sự thay đổi rất lớn về quan điểm hôn nhân, thậm chí còn có những suy nghĩ trêu đùa tình cảm.

Ô Đào không biết nên khuyên nhủ như thế nào, chỉ đành hy vọng cô ấy tự bảo vệ bản thân, đừng làm loạn.

Ai ngờ lần này, sau khi Mạnh Sĩ Huyên mang cơm đến lại lười biếng không đi nữa, còn đi qua đi lại trong phòng thí nghiệm của cô ngắm đông ngắm tây.

Ô Đào bực bội: "Cậu sao vậy?"

Mạnh Sĩ Huyên nhìn Ô Đào, thở dài: "Cậu thử nhìn mình xem, cậu đang mặc cái gì vậy? Thời đại thay đổi rồi, chẳng phải cậu cũng nên thay đổi quần áo rồi sao?"

Ô Đào không thèm ngẩng đầu lên: "Ngày nào mình cũng bận rộn trong phòng thí nghiệm, tội gì phải lãng phí về tâm tư này."

Đây chính là sự khác biệt giữa con gái khoa học kỹ thuật và con gái tài chính, cô đã cam chịu số phận rồi.

Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu đó!"

Ô Đào tiếp tục vùi đầu vào làm việc, nhưng Mạnh Sĩ Huyên vẫn chưa đi và tiếp tục nói linh tỉnh.

Cuối cùng Ô Đào cũng ngẩng đầu lên: "Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu nói đi?"

Mạnh Sĩ Huyên cười hi hi, mãi sau mới chột dạ nói: "Thật ra, thật ra mình muốn hỏi cậu một chuyện."

Ô Đào: "Chuyện gì?"

Mạnh Sỹ Huyên: "Có phải gần đây anh trai cậu đang đi xem mắt tìm đối tượng đúng không?”

Ô Đào kinh ngạc nhìn cô ấy: "Vậy sao?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Mình cũng không biết, mình chỉ nói bừa thôi." Ô Đào: "Có thể, anh ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng nên kết hôn thôi."

Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu không biết sao?"

Ô Đào: "Đúng vậy, mình không biết, mình biết chuyện đấy làm gì?"

Mạnh Sĩ Huyên hơi kích động: "Tại sao cậu lại không biết chứ?"

Ô Đào thở dài một hơi: "Sĩ Huyên, anh trai mình ở độ tuổi này rồi, tự có suy nghĩ của mình. Anh ấy muốn xem mắt, kết hôn, người làm em gái như mình không cần hỏi, chỉ cần chúc phúc là được."

Mạnh Sỹ Huyên nghiêng đầu nhìn Ô Đào, nhìn một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Thôi bỏ đi, coi như mình hỏi vô ích."

Nói rồi cô ấy quay người rời đi.

Ô Đào thản nhiên nói: "Sĩ Huyên, nếu như cậu muốn biết thì có thể tự đi hỏi."

Nhưng Mạnh Sĩ Huyên đã ra ngoài rồi, cô ấy không trả lời.

Ô Đào tiếp tục nghiên cứu tấm hàn nối trong tay, nhưng trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ anh trai mình đau khổ chờ đợi bao nhiêu năm qua, cuối cùng mùa xuân đã đến rồi sao?

Thật ra cô luôn thấy dù anh trai mình không bằng Mạnh Si Huyên về mọi mặt, nhưng bây giờ cũng là cán bộ nhà nước, luôn tích cực nâng cao văn hoá của mình, con người cũng chân thật. Nếu như anh ấy thật sự ở bên Mạnh Sĩ Huyên, chưa chắc cũng không thể.

Nhưng bởi vì thực tế không giống vạt. Cô là bạn tốt của Mạnh Sĩ Huyên nên mãi mãi không thể nhắc đến lời nói này.

Tất cả để cho bản thân cô ấy tự quyết định.

Ô Đào lắc đầu, không suy nghĩ nữa mà chuyên tâm vào dự án trong tay mình.

Ai ngờ, không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa phòng nghiên cứu.

Ô Đào tưởng là Mạnh Sĩ Huyên quay lại nên không để ý lắm, nhưng lần này lại nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.

Ô Đào: "Mời vào."

Cánh cửa mở ra, nhưng người đứng bên ngoài là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu húi cua nhìn giống như sinh viên.
Bình Luận (0)
Comment