Chương 262: Cơ hội (2)
Chương 262: Cơ hội (2)Chương 262: Cơ hội (2)
Cô tưởng là sinh viên nào đó trong phòng thí nghiệm: "Bạn học à, cho hỏi cậu tìm ai?"
Người đó vội vàng hỏi: "Cho hỏi cô là đồng chí Giang Ô Đào đúng không?"
Ô Đào gật đầu: "Là tôi đây."
Giọng nói của người đó lập tức trở nên căng thẳng: "Chào cô, tôi là tiến sĩ khoa toán học của học viện Khoa Học Trung Quốc. Thầy hướng dẫn của tôi là thầy Diệp, bây giờ thầy Diệp đang ở trong bệnh viện hữu nghị Trung- Nhật. Thầy ấy... Thầy ấy sắp không ổn rồi."
Ô Đào nghe thấy vậy hơi ngỡ ngàng chưa hiểu gì, sau đó bỗng nhiên nhớ ra. Là ông nội của Diệp Uẩn Niên.
Cô lập tức trở nên lo lắng: "Ông ấy sao rồi?"
Người đó dường như muốn đưa tay ra kéo cô đi: "Đồng chí Giang Ô Đào, thầy Diệp bệnh tình nguy kịch. Vừa nãy thầy ấy nói muốn gặp cô, thay ấy muốn nói chuyện với cô. Phiên cô nhanh chóng theo tôi đi qua đó."
Ô Đào vội vàng gật đầu: "Được rồi."
Thế là Ô Đào vội vàng chạy cùng đối phương ra khỏi phòng nghiên cứu, có một chiếc xe cờ đỏ đang đỗ dưới bóng cây. Đối phương kéo Ô Đào lên xe: "Mau, lên xe đi."
Ô Đào không suy nghĩ gì nhiều, leo lên xe.
Sau khi lên xe, chiếc xe cờ đỏ dường như vượt cả đèn đỏ, lao thẳng về phía trước.
Ô Đào nhớ hồi còn nhỏ từng gặp ông nội Diệp, Diệp Uẩn Niên luôn kính trọng và ngưỡng mộ ông nội mình. Nhưng cô không biết tại sao, cũng thấy hơi bối rối, không hiểu tại sao bỗng nhiên ông lão điềm đạm này lại bị bệnh nặng.
Chiếc xe phi như bay lên phía trước, cô lại nhớ đến Diệp Uẩn Niên. Đã lâu lắm rồi cô chưa nhớ đến người này.
Anh sao rồi, có phải đã quay về rồi không? Chắc anh buồn lắm.
Hàng nghìn suy nghĩ bay lơ lửng trong lòng Ô Đào, cuối cùng chiếc xe cũng đi đến bệnh viện Trung- Nhật. Ô Đào nhanh chóng chạy vào bệnh viện dưới sự hướng dẫn của người ta, leo lên tang, đi đến trước một căn phòng bệnh. Có rất đông người đứng trước cửa phòng, vẻ mặt ai cũng rất đau thương, cứ đứng ở nơi đó.
Ô Đào nhìn thấy ba của Diệp Uẩn Niên, sau khi ông ấy nhìn thấy Ô Đào thì ra lệnh: "Mau thay đồ đi."
Ô Đào không nghe rõ, nhưng lúc này đã có người mặc đồ bảo hộ màu xanh nhạt lên người cô.
Ô Đào hoa cả mắt, vội vàng mặc lên. Sau khi mặc xong, cô được dặn dò vài điều cần phải chú ý rồi bị đẩy vào bên trong.
Cô vẫn ngỡ ngàng, không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này nhưng vẫn đi vào bên trong.
Sau khi vào phòng, cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khắp nơi chằng chịt dụng cụ và ống nhựa, cùng với những tiếng tít tít.
Mà trên chiếc giường bệnh trắng toát là một ông lão vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ông cụ trông vô cùng yếu ớt, nằm trên giường không còn sức lực nào.
Ô Đào thấy vậy, nước mắt tuôn rơi: "Ông nội Diệp, ông sao rồi?"
Đây là xưng hô của cô với ông nội Diệp Uẩn Niên khi còn nhỏ, điều này khiến cô nhớ lại những hình ảnh thời thơ ấu, trong lòng lập tức khó chịu.
Ông nội Diệp Uẩn Niên nhìn thấy Ô Đào, đôi mắt loé lên ý cười như chút đi được gánh nặng. Ôn cụ yếu ớt mấp máy môi, lẩm bẩm nói: "Ô Đào, không ngờ ông vẫn còn có thể nhìn thấy cháu. Ô Đào..." Ô Đào quỳ nửa người trước giường bệnh, bật khóc nức nở: "Ông nội, ông... Ông sẽ khoẻ lại thôi."
Ông nội Diệp Uẩn Niên: "Cháu gái, cháu đừng khóc. Cháu nghe ông nói."
Ô Đào vội vàng lau nước mắt: "Vâng, cháu nghe đây."
Ông nội Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, lúc đầu là chúng ta nghĩ sai, chúng ta sai rồi..."
Ô Đào mím chặt môi không nói gì.
Ông nội Diệp Uẩn Niên: "Bây giờ chúng ta đã phải trả giá rồi, đứa trẻ này coi như bỏ đi..."
Ô Đào nghe hai từ "bỏ đi", chỉ cảm thấy ngạt thở. Cô bỗng nhiên vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, như thế là có ý gì?
Ông nội Diệp Uẩn Niên: "... Cho thằng bé một cơ hội..."
Môi Ô Đào run bần bật, cô không hiểu.
Ông nội Diệp Uẩn Niên bỗng nhiên ho dữ dội, máy móc ở bên cạnh bắt đầu vang lên tiếng tít tít báo động. Y tá chạy vào, ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Cô ngỡ ngàng, chỉ đành đi ra.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn thấy mẹ Diệp Uẩn Niên trong đám người. Mẹ Diệp Uẩn Niên hai mắt do hoe, nhìn thấy Ô Đào thì né tránh ánh mắt.
Ô Đào hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua đó: "Thưa dì, Uẩn Niên đâu rồi? Anh ấy sao rồi?"
Cô hỏi như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Mẹ Diệp Uẩn Niên hít một hơi sâu, nói bằng giọng khàn khàn: "Thằng bé rất khoẻ, đã có được bằng tiến sĩ và đang đi đến đây. Chắc là sắp đến rồi."
Ô Đào gật đầu.
Mẹ Diệp Uẩn Niên: "Ông cụ tuổi tác đã cao nên có vài chuyện không còn phân biệt rõ nữa, nói linh tinh. Cháu đừng để bụng nhé."
Ô Đào suy nghĩ, sau đó gượng gạo nói: "Nếu như đã vậy thì thưa dì, cháu đi trước đâu. Nếu như dì cần gì xin cứ nói với cháu."
Nói rồi cô quay người đi ra ngoài.
Cô nghĩ mình lại lỗ mãng nữa rồi.