Chương 263: Cơ hội (3)
Chương 263: Cơ hội (3)Chương 263: Cơ hội (3)
Cô thân thờ đi ra ngoài, trong đầu rối bời. Cô lại nhớ đến Diệp Uẩn Niên hồi còn bé, nhớ đến khoảng sân trong con ngõ nhỏ nở rộ hoa tươi, cũng nhớ đến ông cụ thông thái đáng quý. Đương nhiên còn có cả phòng sách, giá sách, hai con chim và cả bà Kim lúc nào cũng có thể chế biến ra đủ món ăn ngon.
Những điều đó giống như một giấc mơ, có đôi lúc cô không chắc rốt cuộc những điều đó là giả hay là thật.
Khi đi ra khỏi cổng bệnh viện, phía trước cô vang lên tiếng bước chân gấp gáp, có một người đang vội vàng đi vào trong.
Ô Đào ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh mặc áo khoác, bước chân vội vàng.
Ô Đào kinh ngạc nhìn anh, mà lúc này anh cũng nhìn về phía Ô Đào.
Bốn mắt nhìn nhau, Ô Đào chỉ cảm thấy sự lạ lãm mà mình chưa từng thấy.
Đôi mắt ngây thơ trong veo ngày đó, lúc này dường như là biển sâu đen thẳm, vô cùng lạnh lẽo. Ánh mắt anh nhìn cô vừa hờ hững vừa xa lạ, Ô Đào không thể nào chạm đến được. Ô Đào mở miệng, nhưng không thể phát ra tiếng. Nhưng anh từ từ cụp mắt xuống, đi lướt qua cô và vội vàng leo lên tầng.
Ông nội của Diệp Uẩn Niên qua đời, báo Bắc Kinh dành hẳn mục đặc biệt để thông báo. Trong sân trường đại học Thanh Hoa cũng có người bàn tán về chuyện này, vài giáo sư mà Ô Đào quen biết cũng tham gia lễ truy điệu.
Qua một vài bài báo và lời bàn luận của mấy giáo sư Ô Đào biết ông nội của Diệp Uẩn Niên đã cống hiến cho giới toán học Trung Quốc nhiều hơn những gì mình nghĩ. Dù ông cụ không nổi tiếng giống như thầy Hoa hay thầy Trần, nhưng ông cụ chính là người đặt nền móng nghiên cứu tính toán học của Trung Quốc, là một trong ba con ngựa đầu đàn trong nền toán học Trung Quốc. Ông cụ cũng là anh hùng đứng phía sau "Hai bom một sao', từng cung cấp các mô hình toán học cho các vụ thử bom nguyên tử ban đầu và tàu hạt nhân của Trung Quốc.
Sau mười năm xoá bỏ cách biệt với thế giới, những thành quả ông cụ dành ra nhiều năm nghiên cứu được cả thế giới biết đến và gây được tiếng vang lớn.
Ô Đào từng thử tìm kiếm tung tích của Diệp Uẩn Niên trong từng hàng chữ của báo tin tức, nhưng không tìm thấy và cũng không có gì.
Thật ra cô rất lo lắng cho Diệp Uẩn Niên, bởi vì mấy ngày nay cô không thể nào quên được Diệp Uẩn Niên mà mình nhìn thấy trước cổng bệnh viện. Đôi mắt vừa lạnh lùng vừa xa lạ, giống như nhìn chằm chằm vào biển cả xanh thẫm trong đêm đen, bóng tối xa xăm ấy khiến lòng người ta vừa lạnh lo vừa hoảng sợ.
Nhưng cô sẽ không đi gặp mẹ của Diệp Uẩn Niên nữa, cũng sẽ không hỏi bất kỳ ai.
Sự lo lắng này dối trá và ích kỷ như vậy, rõ ràng cô lo lắng nhưng lại không tiến thêm bước nào nữa.
Nhưng cuối cùng, có một ngày khi đang báo cáo tiến độ thí nghiệm với thầy hướng dẫn, cô nghe thấy thầy hướng dẫn nhắc đến cháu trai của thầy Diệp với người khác.
"Thằng bé từ bỏ toán học thật đáng tiếc, nhưng lại cố gắng học vật lý và máy tính. Mấy năm qua thuận lợi lấy được hai bằng tiến sĩ, sau này ắt sẽ thành công."
Ô Đào nghe thấy lời nói này, khéo léo hỏi: "Ông nội của anh ấy là nhà toán học, tại sao anh ấy không học toán học ạ?"
Giáo sư Ninh cười ha ha nói: "Ô Đào, em hỏi lời này không hợp lý lắm, chẳng phải là hồ đồ rồi sao. Lúc trước đất nước chúng ta lập kế hoạch mười hai năm khoa học, vì lấp đầy khoảng trống nghiên cứu máy tính điện tử, ông Diệp đã sáng lập ra viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật máy tính. Ông ấy là người tiên phong về toán học máy tính của đất nước ra, suy cho cùng cháu trai của ông ấy học về máy tính cũng coi như là người kế nhiệm."
Một giáo sư khác gật đầu: "May năm qua ông Diệp tham gia các vấn đề quan trọng như đập nước, vũ khí hạt nhân, cơ khí vũ trụ, mỏ dầu Đại Khánh. Có thể nói thành quả nghiên cứu của ông ấy là một trong những thành tựu nghiên cứu khoa học quan trọng nhất của Viện Khoa học Máy tính, Học viện Khoa học Trung Quốc trong 30 năm qua kể từ khi thành lập."
Giáo sư Hồ ngồi bên cạnh vẫn còn trẻ, nhưng trầm giọng nói: "Cháu trai của nhà họ Diệp học về máy tính, tôi nghe nói không đơn giản như vậy đâu. Nghe
Nói trong gia đình xảy ra mâu thuẫn, ông Diệp vô cùng tức giận nói rằng từ bỏ đời sau, nhà họ Diệp cãi nhau rất gay gắt vê chuyện này. Nhưng tôi cũng chỉ nghe người ta truyền tai nhau, tin đồn qua đồn lại, ai mà biết được."
Giáo sư Ninh hiền hậu nói: "Chúng ta không nên nói linh tinh vê chuyện này. Dù thế nào thì thằng bé đã lấy được hai bằng tiến sĩ ở bên Mỹ, như vậy cũng đã có tiên đồ rồi."
Mọi người nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa và không nhắc đến chủ đề này nữa.
Ô Đào đi ra khỏi văn phòng, bước chậm rãi dưới bừng tường đỏ.