[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 264 - Chuong 264: Co Hoi (4)

Chuong 264: Co hoi (4) Chuong 264: Co hoi (4)Chuong 264: Co hoi (4)

Cô lại nghĩ đến hồi mình còn nhỏ, chàng trai giảng toán cho cô lộ cái cổ trắng nõn, có đôi mắt thuần khiết, luôn hướng đến con đường toán học.

Bây giờ, anh đã từ bỏ rồi sao?

Cô cũng biết đây chính là sự "vứt bỏ" trong lời ông cụ.

Mấy ngày tiếp theo Ô Đào không hề ra ngoài, dồn hết tâm sức vùi đầu vào trong dự án của công ty Tam Hợp. Hiện nay in hệ thống chữ Trung của Trần Thông cần phải quan sát tè máy DATAMAX, đòi hỏi sự hiểu biết kỹ lưỡng về mạch phần cứng của máy DATAMAX, đồng thời cũng có thể chế tạo chip EPROM dựa trên nền tảng này. Quá trình chế tạo này đòi hỏi phải thử nghiệm nhiều lần.

Vì điều này, Ô Đào đặc biệt đi đến xưởng cùng với Trần Thông, đích thân chế tạo mẫu mạch phần cứng máy in, chế tạo ra chip. Hai người họ đều không có kinh nghiệm gì, chỉ đành kiên trì bất chấp khó khăn, vừa học vừa áp dụng. Nhưng làm bất bật cả một ngày cũng không có tiến triển gì.

May mà Trần Thông là con người lạc quan, không có vấn đề gì mà luôn vui vẻ cười cười nói nói, khoảng cách của họ tiến thêm một bước.

Trò vui đùa có thể thả lỏng tinh thần, cũng khiến Ô Đào có niềm vui trong nỗi đau khổ.

Vợ của Trần Thông tên là Phùng Tuệ Minh, là kế toán trong nhà máy hoá chất.

Mỗi ngày cô ấy đều làm cơm mang đến đây, cũng mang một phần đến cho Ô Đào.

Nói thật cô ấy nấu cơm không ngon lắm, cũng bình thường. Nhưng Ô Đào rất cảm kích, luôn ăn hết sạch.

Lúc này Phùng Tuệ Minh sẽ đắc ý nói: "Em nấu cơm cũng đâu phải là tệ, thế mà lão Trần cứ chê. Xem Ô Đào người ta nè, cô ấy rất thích cơm em nấu."

Trần Thông nhíu mày mỉm cười đau khổ, Ô Đào chớp chớp mắt, tỏ ý: "Đúng là rất ngon."

Thật ra mỗi ngày cô ấy đều tiếp xúc với mạch in PCB Chip, bây giờ cô ăn cái gì cũng ra vị của mạch Chip.

May mà khổ công nghiên cứu trong một tuần, cuối cùng họ cũng tạo ra con Chip đầu tiền.

Trần Thông thở phào nhẹ nhõm: "Tôi cam con ship này đi nói chuyện với phía Nhật Bản một chút, sau này có tiến triển gì thì chúng ta bàn bạc sau.”

Ô Đào: "Vâng."

Trân Thông: "Mấy ngày nay cô cũng mệt rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, tự cho mình ngày nghỉ"

Ô Đào: "Ừm, tôi biết rồi."

Mấy ngày qua cô ấy hầu như đều bận rộn trong xưởng, đúng là hơi mệt mỏi. Nhưng cô ấy vẫn phải đi đến phòng thí nghiệm của trường trước để biết sơ qua về tình hình. Sau khi nghĩ xong, cô nhanh chóng đi đến phòng thí nghiệm.

Ai ngờ lúc này đúng lúc phòng thí nghiệm mất điện.

Ô Đào cũng hơi ngỡ ngàng, hỏi bạn học đứng bên cạnh: "Gần đây chỗ chúng ta hay mất điện sao?"

Bạn học: "Mấy ngày trước có mất điện một lần, chắc là do điện quá tải."

Ô Đành không biết làm sao bèn thu dọn tài liệu tiếng Anh trong phòng thí nghiệm, tiện xem qua tạp chí tiếng nước ngoài.

Mấy năm nay cô luôn duy trì thói quen này, xem rất nhiều tạp chí nước ngoài để hiểu hơn về thế giới ngoài nước mình. Đây cũng là lí do vì sao cô có thể bắt kịp suy nghĩ của Trần Thông rất tốt, đồng thời chỉ ra vấn đề trong thị trường.

Cho dù cô không phải là du học sinh ở nước ngoài, nhưng cô thấy cho dù ở trong nước thì cô cũng có thể hiểu được thế giới ngoài kia.

Cô vừa xem vừa ghi chép lại, xem mất cả buổi chiều. Đến khi tối muộn, trời đã tối mà vẫn chưa có điện.

Các bạn trong phòng thí nghiệm hơi sốt ruột, người nào người nấy đều thu dọn đồ đạc của mình, nên đi đâu thì đi đến đó. Không có điện, ở trong phòng thí nghiệm cũng không làm được gì.

Ô Đào cũng đứng lên, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

Nhưng vừa mới ra khỏi ký túc xá, trời lại bắt đầu có hạt mưa lất phất. Ô Đào bỗng nhiên nhớ đến Diệp Uẩn Niên.

Cô nhớ lại ánh mắt như mặt biển xanh thẳm ấy, cũng nhớ đến vào mùa này, khi trời bắt chợt đổ mưa như vậy, cậu thiếu niên ấy sẽ đi cùng cô đến Di Hoà Viên chơi.

Di Hoà Viên khá gần với đại học Thanh Hoa, cô cầm ô, một mình đi ve hướng đó.

Cô muốn nhìn Di Hoà Viên trong cơn mưa, muốn ngắm dom dom trong mưa.

Cô bước chậm rãi dưới làn mưa, mới có mấy năm thôi mà cảnh vật xung quanh đã thay đổi rất nhiều. Sự thê lương hoang vắng mà bây giờ đã trở thành khu buôn bán tiểu thương nhỏ, xe buýt và xe đạp đi xuyên qua màn mưa, thậm chí còn thấy một chiếc xe cờ đỏ đang lặng lẽ đỗ ở con đường cạnh đó.

Ô Đào đi vào trong Di Hoà Viên, mưa lất phất giống như lớp khói lớp sương mù, bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện. Bên trong cột được chạm khắc, lá tươi xanh rói. Tất cả mọi thứ dường như đều giống như bảy năm trước.

Cô muốn ngồi xuống chiếc ghế dài, nhưng nhận ra mình không mang khăn tay.

Cô bỗng nhiên nhớ ra Diệp Uẩn Niên từng dùng khăn tay để lay ghế cho mình.

Hoá ra anh có thói quen tốt như vậy, nhưng cô thì không có.
Bình Luận (0)
Comment