Chuong 265: Co hoi (5)
Chuong 265: Co hoi (5)Chuong 265: Co hoi (5)
Cô đứng than thờ ở nơi đó, nhìn về hồ nước phía xa xa. Con chim Tước bay qua, cùng với chiếc lá sen đã úa vàng trên dòng nước.
Lúc này có một ông lão dọn công viên đi ngang qua, ông ấy mặc chiếc áo mưa giống hệt vài năm trước.
Ông cụ đi đến hỏi: "Đồng chí này cô không sao chứ?”
Ô Đào bừng tỉnh, nhìn về phía người công nhân và mỉm cười nói: "Cháu không sao."
Ông lão công nhân tuổi tác đã cao, giọng nói hiền lành: "Trời lạnh như vậy, cũng muộn rồi, cô không có việc gì thì về nhà sớm đi, đừng dầm mưa lâu quá."
Ô Đào gật đầu: "Vâng, cảm ơn ông. Cháu về trước đây."
Ông lão công nhân gật đầu, lẩm bẩm nói: "Trời đổ mưa lớn như vậy, tại sao cứ có người đứng đây một mình ngây ngốc dầm mưa."
Ô Đào mỉm cười: "Vậy sao?"
Ông lão công nhân: "Đúng vậy, vừa nấy..."
Ông cụ mới nói được một nửa, một công nhân ở nơi khác chèo thuyền, hét toáng lên: "Ông qua đây giúp cháu đi, bên này cần phải dọn sạch."
Ông cụ đáp lời, vội vàng qua đó.
Thật ra nghe đến đây Ô Đào khẽ run lên, nhưng ông lão đi rồi nên cô cũng không hỏi. Lúc này trời đúng là rất buốt lạnh, cô siết chặt áo, che ô vội vàng đi về.
Đi ra khỏi Di Hoà Viên, cô bèn đi thẳng về nhà.
Ninh Diệu Hương rất vui, lập tức bảo Thanh Đồng cắt một cân thịt, nói là làm đồ ăn ngon. Đương Nhiên Thanh Đồng đi.
Đợi đến khi Thanh Đồng ra ngoài, Ninh Diệu Hương mới thần bí nói: "Hình như hai ngày nay anh trai con yêu rồi đấy."
Ô Đào kinh ngạc: "Vậy sao?"
Ninh Diệu Hương: "Thằng bé chưa nói với mẹ, nhưng mẹ nhìn ra được. Ngày hôm ay không biết tại sao, thằng bé về đến nhà mặt mũi đỏ ửng lên. Mẹ nói sao vậy, thằng bé bảo không sao."
Ô Đào: "Chỉ vậy thôi sao?"
Ninh Diệu Hương: "Đương nhiên còn nữa chứ. Gần đây thằng bé rất chăm chú chải chuốt, đi đến phố bên cạnh để trùng tu nhan sắc. Khi ra ngoài còn bắt đầu lựa chọn quần áo, ngắm nghía gương một lúc lâu."
Ô Đào nghe vậy, dường như thật sự đã xảy ra chuyện gì đó. Tại sao anh trai bỗng nhiên thay đổi như vậy?
Cô bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày trước Mạnh Sĩ Huyên chạy đến tìm mình hỏi chuyện anh trai yêu đương, cho nên rốt cuộc là sao vây? Anh trai thật sự thay đổi rồi?
Ninh Diệu Hương: “Anh trai con đã hai mươi bảy tuổi rồi, nếu như không kết hôn thì mẹ không chịu nổi nữa mất. Phải mau kết hôn thôi."
Ô Đào gật đầu: "Thật ra anh con cũng nên lập gia đình. Đợi đến khi anh trai lập gia đình rồi, căn phòng của con sẽ sửa sang lại một chút để làm phòng tân hôn cho anh chị. Hoặc là..."
Cô chợt nhớ ra mấy năm trước anh trai có mua miếng gỗ trầm hương, liệu lúc này có nên suy nghĩ bán đi. Nếu như bán đi, cô có thể mua một ngôi nhà mới. Giống như Mạnh Sĩ Huyên vậy, mọi người có thể ở trong ngôi nhà mới.
Ninh Diệu Hương: "Chắc là đơn vị của anh trai con cũng được phân ký túc xá. Con nhìn xem, con vẫn phải ở ngôi nhà này. Mẹ thấy rất rõ con gái của mẹ có chí hướng lớn, không chắc sẽ kết hôn đâu. Bây giờ tạm thời chưa vội, dù thế nào trong nhà cũng phải có một phòng của con."
Ô Đào bèn nhắc đến chuyện gỗ trầm hương. Ninh Diệu Hương nghe xong, cũng thấy đây là ý hay: "Vậy lát nữa con bàn bạc với anh trai con thử xem."
Vừa nói xong, Thanh Đồng quay trở về.
Ô Đào quan sát kỹ càng. Anh trai mình mặc áo Tôn Trung Sơn, phẳng phiu chỉnh tề. Anh ta vẫn làm quả đầu húi cua, nhưng đúng là nhìn có tinh thân hơn thường ngày.
Thật ra anh trai cô nhìn cũng khá bảnh trai, dáng người cao ráo lực lưỡng, chăm chút kỹ hơn một chút là lập tức phấn chấn tinh thần.
Thanh Đồng: "Em nhìn anh làm gì?"
Ô Đào cười nói: "Anh trai, anh như vậy, người nào không biết còn tưởng anh đóng phim đấy."
Thanh Đồng: "Được rồi, em đã biết lấy anh trai ra làm trò cười rồi sao?"
Ô Đào: "Trước kia em còn thấy bình thường. Bây giờ em mới nhận ra anh trai em đúng là người đàn ông đẹp trai nhất đất nước này."
Thanh Đồng: "Em bớt lại đi, nếu không anh không cho em ăn thịt nữa đâu." Ô Đào nhìn gương mặt đen nhảm của anh trai, càng cười to hơn.
Lúc này Ninh Diệu Hương bắt đầu nấu cơm, Ô Đào bèn nói chuyện với Thanh Đồng về chuyện gỗ trầm hương đó.
"Anh à, anh ở cục Thương Mại số hai quen biết và cũng thân với nhiều người, hay là anh nghĩ cách nghe ngóng mua nhà, chúng ta dọn ra ngoài. Căn nhà có sân vườn giống như Sĩ Huyên, nhưng to hơn một chút, cả nhà chúng ta đều có thể ở được. Đến khi ấy anh cưới vợ cũng thuận mắt."
Thanh Đồng liếc nhìn Ô Đào: "Em suy nghĩ chu toàn thật đấy."
Ô Đào: "Đương nhiên rồi, chúng ta đều đã lớn rồi, đã đến lúc thành gia lập nghiệp. Cái gì nên tính toán thì cũng phải tính toán."
Thanh Đồng im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh xem đã, nếu như có thể bán được giá tốt, mua một ngôi nhà thì đúng là có thể sống ngày tháng tốt hơn."