Chương 266: Cơ hội (6)
Chương 266: Cơ hội (6)Chương 266: Cơ hội (6)
Ô Đào nhìn mẹ mình đang làm việc, vì thế cố tình hạ giọng xuống: "Anh trai, gân đây anh đang yêu ai sao?"
Khi cô thốt ra lời này, cô cảm thấy rất rõ mặt Thanh Đồng đang đỏ ửng lên.
Ô Đào thấy vậy, chắc chắn một trăm phần trăm: "Người đó làm gì vậy? Là người như thế nào?”
Nhưng Thanh Đồng không nói gì.
Ô Đào: "Sao vậy, vẫn chưa muốn công khai sao?"
Thanh Đồng hậm hực nói: "Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, đợi sau này chắc chắn rồi anh sẽ nói kỹ hơn cho em."
Ô Đào suy nghĩ: "Cũng được. Nhưng mà anh trai à, mong lần này anh sẽ thành công. Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng nên suy xét một chút."
Thật ra cô cũng không muốn tạo áp lực cho anh trai, nhưng vẫn đề à cô hai mươi bốn tuổi rồi. Hà Tĩnh Thanh đi nước ngoài, tạm thời cũng không thể kết hôn, mà cô chẳng có tâm tư nào để đi tìm kiếm nữa. Cứ tiếp tục như vậy, mẹ cô chắc chắn sẽ không còn mong chờ gì nữa.
Cho nên cô cũng muốn anh trai kết hôn, như vậy mẹ cô sẽ không đến nỗi quá buồn bã.
Nói rõ hơn một chút, điều này chính là hy sinh anh trai để tác thành cho mình.
Ban đầu Ô Đào nhớ lại đến chuyện ngày hôm ấy Mạnh Sĩ Huyên nhắc đến chuyện anh trai mình yêu đương. Bây giờ có lẽ đã chắc chắn rồi, cô muốn dù sao cũng nên để cho Mạnh Sĩ Huyên biết. Nhưng ai ngờ mấy ngày sau không thấy bóng dáng Mạnh Sĩ Huyên đâu, đi đến trường đại học Nhân Dân tìm thì bạn của cô ấy đều nói cô ấy ra ngoài rồi.
Ô Đào cũng sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì nên kệ cô ấy. Cô tiếp tục vùi đầu trong phòng thí nghiệm, làm nốt khoá đề của mình.
Ai ngờ ngày hôm nay Trần Thông lại đến tìm cô, nói đã đàm phán với bên Nhật Bản. Sau khi phía Nhật Bản hiểu nghiên cứu Chip của bọn họ, cũng nhìn thấy giá trị trên thị trường nên nói có thể hạ giá nhập khẩu. Nhưng bọn họ phải chắc chắn thêm về chức năng tổng thể của máy in. Bây giờ cần phải đến Nhật Bản để
Mọi người bắt tay cùng nhau điều chỉnh lại.
Theo như ý của Trần Thông: "Thành hay bại đều như nhau, nếu như điều chỉnh thành công thì chúng ta có thể ép bọn họ giảm giá nhập khẩu, có được mức giá tốt và có quyền quyết định dư dả trong thị trường Trung Quốc. Đến khi ấy, chúng ta không sợ không bán được."
Ô Đào nghe vậy, đương nhiên không có vấn đề gì: "Nhưng nếu như tôi đến Nhật cần có sự đồng ý của thầy hướng dẫn của tôi, tôi sẽ xin ý kiến của thầy ấy."
Trân Thông gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, cân phải hỏi giáo sư Ninh, còn phải nhanh chóng làm hộ chiếu cho cô. Cô cũng chuẩn bị một chút đi."
Ô Đào: "Vâng."
Sau đó hai người họ cùng nhau đi tìm giáo sư Ninh, đương nhiên giáo sư Ninh không có vấn đề gì: "Trải nghiệm xã hội cũng là một cuộc thử nghiệm. Đây là một đề tốt, bây giờ chúng ta nghiên cứu máy tính không thể cứ ở trong phòng thí nghiệm được, cần phải thực hành nhiều hơn để đúc kết kinh nghiệm. Em làm hộ chiếu đi, tôi sẽ nhanh chóng viết thư giới thiệu cho em."
Có sự giúp đỡ của giáo sư Ninh, mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết. Sau đó giáo sư Ninh viết thư giới thiệu cho Ô Đào, rồi vào khoa đóng dấu. Ô Đào lập tức làm hộ chiếu, chuẩn bị đi đến Nhật Bản.
Đây là lần ra nước ngoài đầu tiên của cô nên dù sao cô cũng khá mong chờ, liên tục vài ngày làm việc bận rộn chuẩn bị tài liệu về khoa học kỹ thuật ở Nhật Bản. Dù sao nếu như đã muốn đàm phán với người ta thì cũng phải có đủ sự hiểu biết.
Tài liệu vê tình hình kinh tế đa số là tiếng Trung, cô lại không biết tiếng Nhật, cho nên chỉ đành nhanh chóng dịch sang tiếng Anh. Hơn nữa cô còn viết vài ý chính bằng tiếng Anh, như vậy lỡ như không hiểu thì những từ vựng chuyên ngành ấy có thể phát huy tác dụng.
Ai ngờ đang bận rộn làm việc, Vương Bồi Hâm bỗng nhiên đến tìm cô.
Vương Bồi Hâm đến tìm Ô Đào với vẻ mặt buồn rầu, chán nản nói: "Ô Đào, mình không ngờ cô ấy lại biến thành như thế."
Ô Đào: "Mình có hơi bận, chúng ta nói ngắn ngọn thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Bồi Hâm: "Vậy, mình mời cậu đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói."
Ô Đào xem thời gian: "Được, nhưng không có nhiều thời gian lắm đâu, mình phải nhanh chóng chuẩn bị tài liệu đi Nhật Bản."
Vương Bồi Hâm vội gật đầu. Thế nên hai người đơn giản đi đến một tiệm cơm gần đó, một cửa tiệm cơm nhỏ bán cánh gà nướng, hương vị khá ngon, buôn bán khá đắt khách.
Sau khi ngồi xuống, Vương Bồi Hâm nói: "Lúc cô ấy học đại học đã bắt đầu có đại học đã sống chung với người yêu, bây giờ đang học nghiên cứu sinh lại tiếp tục với người yêu, đã chung sống với mấy người, cứ tính toán như thế đã chung sống với bảy tám người rồi!"
Ô Đào bình tĩnh nhìn Vương Bồi Hâm: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Vương Bồi Hâm: "Không có vấn đề gì sao?"