[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267: Hành Trình Đến Nhật Bản (1)

Chương 267: Hành trình đến Nhật Bản (1) Chương 267: Hành trình đến Nhật Bản (1)Chương 267: Hành trình đến Nhật Bản (1)

Ô Đào cười: "Thời gian tươi đẹp, con cưng của trời, cô ấy không ở cùng với người yêu thì làm gì đây? Chỉ cần cô ấy nghiêm túc, mình sẽ ủng hộ cô ấy."

Vương Bồi Hâm vừa nghe thấy suýt thì nghẹn.

Cậu im lặng nhìn Ô Đào, nghiên răng nói: "Mình vẫn luôn viết thư với với cô

Ấy, mình sẽ nhanh chóng nghĩ cách để được điều đến Bắc Kinh, đến lúc đó bọn mình có thể ở bên nha."

Ô Đào: "Nhưng người ta cũng chưa từng nói sẽ đợi cậu mà."

Vương Bồi Hâm: "Cô ấy..."

Anh hít sâu, chán nản nói: "Mình không ngờ, mình không ngờ cô ấy lại như thế, mình vẫn cứ luôn nỗ lực, đợi đến lúc thành thạo, chúng mình sẽ được bên nhau."

Ô Đào nếm một miếng cánh gà, gà nướng thơm, trên mặt còn rắc thêm muối tiêu, hương vị rất ngon.

Cô nghiêm túc nói: "Sĩ Huyên ưu tú như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều nam sinh theo đuổi, nếu cậu thật sự thích cô ấy thì nỗ lực đi, đánh bại các nam sinh khác, bằng không cậu nghĩ đi, dựa vào cái gì cô ấy phải một lòng nghĩ về cậu, thủ tiết vì cậu?"

Vương Bồi Hâm: "Cậu cảm thấy mình còn hy vọng không?"

Ô Đào: "Mình cảm thấy năm mươi, năm mươi."

Vương Bồi Hâm: "Sao lại là năm mươi, năm mươi?"

Ô Đào: "Dù sao cậu cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, điều kiện rất tốt, tiền đồ rộng mở, hơn nữa cậu cũng sẽ cao to hơn, Sĩ Huyện thích người có cơ thể cao lớn cường tráng, cô ấy nói rằng như thế sẽ có cảm giác an toàn, cho nên tóm lại, cậu có nhiều phần thắng ở Sĩ Huyên, đương nhiên..."

Vương Bồi Hâm: "Đương nhiên cái gì?"

Ô Đào nói: "Vấn đề lớn nhất là, cậu không nên thể hiện ra khi chất hoặc cảm giác giống như ba cô ấy, cô ấy rất hận ba mình, vượt hẳn trí tưởng tượng của cậu, bất kể là ai nhắc cô ấy nhớ đến ba mình, vậy thì xong rồi."

Vương Bồi Hâm đột nhiên hiểu rõ, cậu cúi người suy nghĩ: "Mình biết rồi." Ô Đào: "Bồi Hâm, chúng ta đều là lớn lên cùng nhau, hiểu rõ nhau vô cùng, nếu nói trên thế giới này còn có một người đặc biệt quan tâm, nhớ đến Sĩ Huyên, mình cảm thấy mình hẳn là một trong số đó."

Vẻ mặt Vương Bồi Hâm kinh ngạc, anh ấy nhìn Ô Đào: "Ô Đào, mình biết, mấy năm nay cậu luôn chăm sóc cô ấy, gần như xem cô ấy là người nhà."

Ô Đào: "Cho nên tôi cũng hy vọng cô ấy được hạnh phúc, hạnh phúc thật sự, cô ấy sống chung với vài người yêu nhưng thật ra cô ấy đều đang chơi đùa, đều yêu đương không đủ, hy vọng cậu có thể lay chuyển được cô ấy, làm cô ấy tin tưởng, khiến cô ấy có được tình yêu và hạnh phúc chân thành."

Vương Bồi Hâm im lặng một lúc sau đó nghiêm túc nói: "Mình nhất định sẽ cố gắng."

Sau khi Ô Đào chuẩn bị tư liệu xong, dự định trước khi đi Nhật Bản sẽ đến tìm hàng xóm, bạn bè ở đại tạp viện, thêm các cô các bác, đến tìm tất cả mọi người hỏi xem có thể mang cái gì đi không, Ninh Diệu Hương thấy tình cảnh thế vội nói với Ô Đào là đi công tác khẩn cấp, lúc đó sẽ không có thời gian đi khắp nơi, hơn nữa một mình cũng không thể mang nổi, cuối cùng nếu thuận thiện thì có thể mang theo ít đồ, lúc đó chia cho mọi người, mọi người sẽ phân ra.

Vừa từ hẻm nhỏ di ra thì chạm mặt Lạc Tái Lâu.

Sau khi Lạc Tái Lâu tốt nghiệp đại học thì được phân công đến làm việc ở công ty kỹ thuật vải không dệt cao cấp Bắc Kinh, anh ta đã có nhiêu năm kinh nghiệm làm việc, lại là sinh viên, lúc làm việc được thăng chức vô cùng nhanh, bây giờ đã là quản lý, nghe nói tiên lương vô cùng cao.

Mấy năm nay, hai người thường xuyên liên lạc, xem như giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà chuyên môn ngành nghề khác nhau, mỗi người một con đường riêng.

Chợt nhìn thấy Lạc Tái Lâu, Ô Đào đánh giá một phen: "Bây giờ anh càng lúc càng có triển vọng đó."

Anh ta mặc tây trang màu đen, cả người thoát ra vẻ điềm tĩnh và đỉnh đạc, cách nói chuyện cũng rất đáng tin và kiên định.

Ô Đào nghĩ, có thể là người hiểu biết rộng nên nói chung không giống nhau.

Lạc Tái Lâu nhướng mày cười nói: "Cũng được, dù sao là nỗ lực làm."

Nói xong, anh ta hỏi: "Em đi đâu đây?" Ô Đào nói về dự định đến Nhật Bản điều chỉnh lại công việc với các thành viên công ty, Lạc Tái Lâu nói: "Vậy thì tốt, đi ra ngoài có thêm kiến thức mới, đúng rồi, muốn anh đưa em đến đó không?"

Ô Đào: "Không cần, em tự mình đi được."

Lạc Tái Lâu lại nói: "Em từ từ đã, để anh đưa em đi, xe anh đỗ ở bên kia, thật ra đúng lúc anh đang có chuyện này muốn nói với em, công ty bọn anh đang phụ trách một hạng mục nước ngoài, dự định muốn mua mấy cái máy tính, nhưng bọn anh không có hiểu lắm muốn nhờ em giúp xem việc này như thế nào."

Ô Đào: "Mua mấy cái?"

Lạc Tái Lâu: "Chắc là mua khoảng năm sáu cái gì đó."

Ô Đào: "Vậy thì đưa ra một số tiền đi, lúc đó sẽ lựa chọn kỹ chút."

Lạc Tái Lâu : "Đúng vậy, cho nên anh muốn nhờ xem đến giúp."
Bình Luận (0)
Comment