[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 274 - Chuong 274: Co Phan (4)

Chuong 274: Co phan (4) Chuong 274: Co phan (4)Chuong 274: Co phan (4)

Vương Bồi Ham đau lòng gần chết: "Bọn họ bắt đầu từ khi nào, sao lại phát triển đến bước này rồi? Cậu thật sự không biết?"

Ô Đào: "Nếu mình biết thì mình nói mấy lời vô dụng với cậu làm gì? Mình giấu diếm cậu làm gì? Hay là cậu cảm thấy mình nên để cậu cướp người yêu của anh trai mình?"

Vẻ mặt của Vương Bồi Hâm mê man, tự lẩm bẩm: "Cô ấy thích anh trai cậu, cô ấy thích anh trai cậu... Bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi..."

Người nói xong thì chạy đi mất.

Ô Đào cũng không vội vàng đi hỏi anh trai mình hoặc là Mạnh Sĩ Huyên.

Dù sao theo ý của Vương Bồi Hâm, bọn họ đã ngủ với nhau rồi, không muốn nói thì cô đuổi theo hỏi có ý nghĩa gì?

Cho nên cô tiếp tục chui đầu công tác của cô, tiếp tục tra tài liệu của cô, sau đó còn dành thời gian đi tìm Lạc Tái Lâu.

Khi cô đi qua, Lạc Tái Lâu đang ở trong nhà máy với các công nhân, nghe nói cô đến thì lập tức chạy vội ra đây, anh ta mặc quần áo lao động đội nón bảo hộ, có thể nói là võ trang đầy đủ.

Anh ta thấy Ô Đào tới thì trái lại rất vui vẻ, lập tức mời Ô Đào đi vào phòng, lại giới thiệu giám đốc của bọn họ cho Ô Đào.

Giám đốc nghe nói đây là thạc sỹ máy tính của Thanh Hoa cũng vô cùng nhiệt tình, tự mình châm trà cho Ô Đào.

Ô Đào bèn tìm hiểu sơ với giám đốc về tình huống của nhà máy, giám đốc giới thiệu đại khái rồi để Lạc Tái Lâu dẫn Ô Đào đi dạo khắp nơi: "Trước tiên cần phải hiểu rõ tình huống của chúng tôi, xem xem rốt cuộc chúng tôi có thể dùng máy tính không."

Lạc Tái Lâu: "Mấy ngày gần đây anh cũng sửa sang lại không ít tài liệu, em có thể xem để đánh giá giúp chúng anh."

Ô Đào gật đầu, thế là cô đi theo Lạc Tái Lâu qua đó, đi đến trước nhà máy, Lạc Tái Lâu nói: "Em đi vào cũng phải mặc đồ phòng hộ."

Anh ta nhìn thoáng qua đồ mà Ô Đào mặc, áo len trắng, phía dưới là quần dài nhung kẻ màu xanh ngọc, anh ta bất đắc dĩ nói: "Thế này chắc chắn không phù hợp."

Điều này khiến Ô Đào hơi áy náy: "Em không hiểu rõ lắm về quy định quần áo khi đi vào nhà máy, em mà biết thì sẽ tìm hiểu từ trước, vậy trong này có đồng phục không?"

Lạc Tái Lâu: "Anh lấy cho em một bộ quân áo lao động đi, nhưng mà không có đồ mới."

Ô Đào cười nói: "Như thế nào cũng được, em không quan trọng cái đó."

Lạc Tái Lâu gật đầu rồi đi tìm một bộ, hiển nhiên là quá lớn, mặc trên người Ô Đào giống như bao tải.

Lạc Tái Lâu nhướng mày, cười nói: "Em ráng mặc đi, dù sao cũng tốt hơn không có."

Ô Đào kéo ống quần lên, đeo khẩu trang: "Không có gì, vẫn rất tốt không phải sao."

Hai người lập tức đi vào nhà máy, đây là lần đầu tiên Ô Đào đi vào nhà máy sản xuất sợi hóa học, kho đi vào, cho dù cách khẩu trang, cô vẫn có thể ngửi được một mùi gay mũi, chắc đó là mùi nguyên liệu hóa học.

Mũi của cô hơi khó chịu, không thể thích nghi cho lắm, nhưng Lạc Tái Lâu lại giống như người không liên quan, giới thiệu: "Em nhìn này, đây là sợi tơ lụa nóng chảy, làm từ nguyên liệu là polyme nóng chảy. Đây là máy nóng chảy sợi tơ lụa của chúng anh, phương thức sản xuất này rất sạch sẽ mà còn ít mùi. Đây là dây chuyền sản xuất của chúng anh."

Ô Đào: "Em thấy mùi cũng không ít lắm." Lạc Tái Lâu nhìn dáng vẻ cô nhăn mũi, cười nói: "Đó là mùi của chất phụ gia, còn có dầu trơn và dung môi."

Ô Đào gật đầu, đi theo anh ta vào bên trong, Lạc Tái Lâu vừa đi vừa giới thiệu.

Ô Đào nhìn thấy rất nhiều công nhân, đều là nữ công nhân trên dây chuyền sản xuất, mỗi người đều cúi đầu không ngừng lao động, tất cả đều trông rất bận rộn nhưng lại đâu vào đấy.

Ô Đào liền đột nhiên nhớ tới mẹ, cô nghĩ mẹ cũng đã từng là một nữ công nhân thế này, cứ đứng mà làm như vậy cả ngày, thậm chí không có thời gian để ngẩng đầu nhìn một lát.

Lạc Tái Lâu giới thiệu cho cô quá trình sản xuất, công nghệ sản xuất và thí nghiệm hóa học của bọn họ, lại cho cô xem một vài tài liệu của quá trình sản xuất.

Ô Đào không khỏi cảm khái: "Lượng tri thức lớn cất giấu trong công việc của các anh có nghiên cứu mấy ngày cũng không hết."

Lạc Tái Lâu: "Nếu không em cho rằng tại sao nhà máy của chúng anh còn cần sinh viên đến nhà máy chứ! Trong này cần học vấn lớn lắm."

Ô Đào cười: "Em có thể lấy những tài liệu này về để xem dần dần không?"

Lạc Tái Lâu: "Đương nhiên có thể, thật ra chúng anh không dùng đến những thứ này nữa, đều tài liệu tính toán lúc trước."

Sau khi thu thập tài liệu xong, Lạc Tái Lâu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, em cứ ăn cơm ở chỗ chúng anh di cơm trong nhà ăn của chúng anh khá ổn."

Quả thật Ô Đào cũng hơi đói bụng: "Được rồi, anh mời em ăn."

Lạc Tái Lâu cười: "Làm thế nào cũng không để em mời được."
Bình Luận (0)
Comment