[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 275 - Chuong 275: Co Phan (5)

Chuong 275: Co phan (5) Chuong 275: Co phan (5)Chuong 275: Co phan (5)

Hai người dứt khoat đi qua nhà ăn, khi đi nhà ăn, trên đường chỉ thấy các công nhân lần lượt đi đến nhà ăn mua cơm, còn có không ít nữ công nhân, mọi người nhìn thấy Lạc Tái Lâu đều cười chào hỏi.

Ô Đào chú ý tới có mấy cô gái trẻ tuổi, dáng dấp rất đẹp, rõ ràng có ý với Lạc Tái Lâu.

Cô nhíu mày, cười nói: "Bây giờ anh hai mươi sáu tuổi rồi đúng không?"

Cô nhớ rõ Lạc Tái Lâu lớn hơn mình hai tuổi.

Lạc Tái Lâu: "Đúng."

Ô Đào: "Anh tìm người yêu chưa?"

Lạc Tái Lâu nhìn cô một lát: "Anh từng kết giao với một người trong nhà máy, nhưng đã chia tay, không thành."

Ô Đào nghe vậy ngược lại khá bất ngờ, nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều, bèn thuận miệng nói: "Em thấy 'giá thị trường' của anh rất tốt, anh nhanh lên đi, cũng không còn nhỏ tuổi nữa."

Lạc Tái Lâu: "Hiện tại anh cảm thấy không có ý tưởng gì, cũng không quá muốn kết hôn, cứ sống như vậy đi." Anh ta lại hỏi: "Đúng rồi, em thì sao, anh nhớ người yêu của em ra nước ngoài đúng không?"

Ô Đào: "Vâng, ra nước ngoài rồi, nhưng mà chắc anh ấy sẽ về thôi."

Nói như vậy, hai người đột nhiên im lặng, đều nhớ tới năm đó Diệp Uẩn Niên đã đi.

Cùng với lời mà Lạc Tái Lâu đã từng nói.

Lạc Tái Lâu nhìn đám người ở nơi xa cười nói mua cơm, cười khổ rồi bảo: "Ô Đào, nếu như năm đó anh nói thứ gì khiến em khó chịu thì anh mong em đừng để trong lòng, lúc đó đúng là anh trẻ tuổi không hiểu chuyện, thật ra trong lòng anh nghĩ cho em, nhưng anh không biết nói thế nào, nhìn thấy như thế mới không nhịn được nói lời khó nghe."

Ô Đào: "Được, chuyện đã qua thì đừng nói nữa.”

Cô nói xong lại giải thích: "Nhưng bây giờ em cũng không sốt ruột, người yêu này của em à, anh ấy trở về thì chúng em sẽ kết hôn, anh ấy không trở lại thì em cũng chúc phúc cho anh ấy, dù sao em cũng không thiếu đàn ông, em càng không sốt ruột muốn kết hôn."

Lạc Tái Lâu gật đầu: "Đúng, em là trí thức cao cấp của thời đại mới, sốt ruột kết hôn là gì, nghĩa vụ to lớn là thực hiện bốn việc hiện đại hoá vẫn đang chờ em hoàn thành kìa."

Ô Đào nghe vậy không nhịn được cười thành tiếng: "Đúng là lý lẽ này!"

Sau khi đi ra từ nhà máy hóa chất, Lạc Tái Lâu lái xe đưa cô đi, đưa cô về thẳng nhà.

Xe đi đến gần nhà rồi dừng lại: "Em đi vào nhà đi."

Ô Đào có phần bất ngờ, nhưng cô cũng cảm động vì sự săn sóc của anh ta, chắc là sợ người ta nói xấu.

Không thể không nói, Lạc Tái Lâu thay đổi rất nhiều, trưởng thành và kiên định, có lẽ là mấy năm qua cuộc sống đại học và công việc ở nhà máy đã làm anh ta thay đổi, có lẽ là người trưởng thành cuối cùng sẽ chín chắn.

Sau khi về đến nhà, cô vừa đi vào cửa đã thấy một mình Thanh Đồng đang đứng trong sân phơi quần áo.

Thanh Đồng thấy cô thì lập tức mặt đỏ tía tai, giống như không biết nói cái gì cho phải.

Trái lại Ô Đào cực kỳ bình tĩnh, đi thẳng vào nhà.

Thanh Đồng bứt rứt đứng ở nơi đó, lúc sau phơi quần áo và đi vào nhà.

Ô Đào tùy ý dọn nhà, không nói chuyện. Thanh Đồng lúng túng mở miệng: "0 Đào, anh xin lỗi, anh lừa em."

Ô Đào: "Cái gì?"

Thanh Đồng cắn răng, hạ quyết tâm rồi mới nói: "Người yêu của anh là Sĩ Huyên, nhưng mà anh không ngại nói chuyện này với em, anh cũng sợ lỡ như thất bại thì sau này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của các em."

Ô Đào: "Cho nên hai người vẫn giấu diếm em?”

Thanh Đồng bất đắc dĩ: "Việc này anh cũng không biết nói thế nào."

Ô Đào cười thở dài: "Thật ra cũng không có gì, đây là chuyện riêng của các anh, nói cho em hay không cũng không phải chuyện gì quan trọng, em cũng sẽ không tức giận vì việc này, mấu chốt là hiện tại hai người nghĩ thế nào."

Thanh Đồng: "Còn có thể làm gì, chuyện đã thế này rồi, chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Anh đã bán tram hương được hai mươi mốt ngàn, chúng ta mỗi người được mười ngàn năm trăm, nên mua tòa nhà sớm thôi."

Ô Đào: "Anh đã nói với mẹ chưa?"

Thanh Đồng: “Anh còn chưa nói, không biết nói thế nào. Nhưng ý của Sĩ Huyên là như vậy, cô ấy cũng không biết nên nói với em như thế nào."

Ô Đào: "Nói cho chúng em như thế nào là thứ yếu, việc quan trọng nhất là các anh đã quyết định ở bên nhau. Đã đến nước này thì mau mua nhà, làm chuyện này rồi sau đó hãy nói với mẹ đi."

Thanh Đồng liên tục gật đầu: "Đúng, anh cũng nghĩ như vậy, cô ấy cũng không có ý kiến."

Ô Đào nghe vậy, trong lòng nghĩ thật là mặt trời mọc từ hướng tây, vậy mà đồng chí Mạnh Sĩ Huyên cũng cảm thấy có thể tranh thủ thời gian kết hôn.

Trong lòng cô hơi chua xót, lại có phần vui mừng.

Trước kia cô luôn cảm thấy anh trai của mình không có trình độ gì, có lẽ không phù hợp với Mạnh Sĩ Huyên, vả lại làm em gái của anh, cô cũng không thể nào khuyến khích giật dây làm mối cho Mạnh Sĩ Huyên và anh trai mình.
Bình Luận (0)
Comment