[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 277 - Chuong 277: Su Ra Doi Cua Virus (2)

Chuong 277: Su ra doi cua virus (2) Chuong 277: Su ra doi cua virus (2)Chuong 277: Su ra doi cua virus (2)

Cô cảm thấy chắc chắn giáo sư Ninh sẽ thất vọng, anh ấy cũng sẽ không quay lại nữa.

Sau khi kết thúc hội nghị, phòng triển lãm ở bên cạnh có bày một vài bài báo về an toàn máy tính quốc tế, cũng có một vài tài liệu tiên tiến trên thế giới. Ô Đào cũng xem bừa, hiểu được một chút.

Khi lật ra trang khác, cô nhìn thấy một bài báo tiếng Anh viết về Diệp Uẩn Niên.

Cô nhanh chóng cầm lên, đọc thật kỹ.

Bởi vì là phỏng vấn về chuyên ngành khoa học kỹ thuật, chủ yếu hỏi Diệp Uẩn Niên về một vài tình hình virus và các dự đoán về tương lai. Nhưng trong đó cũng nhắc đến một vài tình hình của Diệp Uẩn Niên.

Ô Đào nhìn thấy, năm đó đúng là Diệp Uẩn Niên từ bỏ chuyên ngành toán học được người nhà sắp xếp, sau đó đi học về máy tính, còn học cả vật lý và lấy được hai bằng tiến sĩ.

Ở cuối bài báo, MC còn hỏi một vài câu hỏi riêng tư, hỏi chiếc nhẫn trong tay anh có nghĩa là anh đã đính hôn rồi sao?

Diệp Uẩn Niên trả lời anh có vợ sắp cưới rồi, đây là nhẫn của anh và vợ sắp cưới. Ánh mắt Ô Đào dừng lại một lúc ở từ tiếng Anh "unmarried- wife".

Anh đã có vợ sắp cưới rồi, bắt đầu cuộc sống mới.

Sau khi quay về Bắc Kinh, Ô Đào cố tình đi đến trường đại học Nhân Dân tìm Mạnh Sĩ Huyên. Nhưng Mạnh Sĩ Huyên không ở trường, bạn cô ấy nói cô ấy đã

Về nhà rồi.

Về nhà? Về nhà nào? Chắc là ngôi nhà đó của cô ấy nhỉ?

Thật ra bình thường Mạnh Sĩ Huyên không muốn về nhà, cô ấy nói ở nơi ấy lạnh lẽo quá, không có hơi người, không giống như một ngôi nhà.

Không biết bây giờ cô ấy đã thay đổi suy nghĩ hay chưa?

Ô Đào ngồi trên xe buýt, một lúc sau đã đến nhà Mạnh Sĩ Huyên.

Căn nhà của Mạnh Sĩ Huyên nằm ở khu Bạch Chi Phường, Tuyên Võ. Mặc dù không phải là vị trí đẹp, nhưng cũng đành thôi, lúc đầu với số tiền của cô ấy chỉ có thể mua được chỗ này.

Sau khi tìm đến tận cửa, Ô Đào gõ nhẹ. Bên trong không có động tĩnh gì. Cô nghĩ lẽ nào cô ấy ra ngoài rồi nên định rời đi, ai ngờ loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân bên trong.

Cô biết chắc chắn cô ấy ở nhà, cảm thấy thật buồn cười. Còn định trốn đi sao?

Thế là cô kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân rón ra rón rén.

Cô đứng ở bên cạnh, không lên tiếng.

Đến khi tiếng bước chân ay lại gân, cô mới bỗng nhiên nói: "Sĩ Huyên, mở cửa cho mình."

Mạnh Sĩ Huyên hoảng sợ nhảy cẵng lên, hét toáng: 'Á..."

Ô Đào "Cậu diễn cái trò gào thét gì vậy?"

Mạnh Sĩ Huyên không hét nữa mà mở cửa.

Cánh cửa mở ra, cô ấy trông vô cùng ủ rũ và vô cùng xấu hổ.

Ô Đào: "Rốt cuộc cậu sao vậy? Hoá ra ở cùng với người ta rồi nên không muốn quan tâm đến mình nữa đúng không?"

Cô thở dài một tiếng: "Nghĩ lại ngày trước ai đó còn nói, nếu như cậu ấy là con trai thì chắc chắn sẽ cưới mình. Bây giờ thì hay rồi, mình bị ném sang một bên rồi sao?"

Mạnh Sĩ Huyên xấu hổ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, khẽ nói: "Ô Đào, mình xin lỗi."

Ô Đào cũng không thèm quan tâm đến cô ấy, tự nhiên bước vào bên trong: "Cậu làm cái gì cho mình ăn trước đi, mình đói chết đi được."

Mạnh Sĩ Huyên: "Được được được, mình nấu đồ ăn cho cậu."

Nói roi chạy xồng xộc vào trong bếp.

Ô Đào nhìn dáng vẻ của cô ấy, không nín nổi cười. Bình thường cô ấy vô cùng lười biếng, không thích nấu ăn, bây giờ lại chăm chỉ như vậy.

Cô đã bắt đầu nghĩ đợi đến khi cô ấy làm chị dâu của mình sẽ tàn bạo bóc lột cô ấy.

Mạnh Sĩ Huyên nấu qua mì trứng gà cà chua, sau đó cẩn thận bưng đến cho Ô Đào: "Cậu nếm thử tay nghề nấu nướng của mình đi."

Ô Đào thật sự rất đói, cô đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.

Ô Đào ăn ở đây, Mạnh Sĩ Huyên ở bên cạnh lại đứng ngồi không yên.

"Ô Đào, cậu nghĩ thế nào?"

"Ô Đào, có phải cậu giận mình lắm đúng không?” "Chắc là cậu cảm thấy mình vô liêm sỉ lắm nhỉ?"

Nói xong những lời này, cô ấy thở dài: "Mình cũng không cố ý đâu, mình không cố ý quyến rũ anh trai Thanh Đồng của cậu."

Ô Đào không thèm để ý đến cô ấy, đến khi ăn no rồi mới lau miệng, nói với vẻ nghiêm túc: "Sĩ Huyên, mình cần phải nói cho cậu biết chuyện này."

Mạnh Sĩ Huyên vô thức ngồi thẳng lưng: "Cái gì?"

Ô Đào: "Nhà bọn mình có một quy tắc, đây là quy tắc phải tuyệt đối tuân theo, không được vi phạm."

Vẻ mặt Mạnh Sĩ Huyên bỗng nhiên trở nên khó coi, cô ấy cắn môi, nhìn Ô Đào khẽ nói: "Ừ, cậu nói đi..."

Ô Đào rất thích dáng vẻ đau khổ của cô ấy, sau đó chậm rãi nói: "Tổ tiên của bọn mình từng là người Bát Kỳ, cho nên nhà bọn mình bà cô là lớn nhất. Bà cô lớn hơn cả mẹ chồng, khi con dâu gả vào nhà phải cẩn thận hầu hạ bà cô.

Mạnh Sĩ Huyên nhìn Ô Đào với ánh mắt ngỡ ngàng, cô ấy vẫn chưa hiểu.
Bình Luận (0)
Comment