[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278: Sự Ra Đời Của Virus (3)

Chương 278: Sự ra đời của virus (3) Chương 278: Sự ra đời của virus (3)Chương 278: Sự ra đời của virus (3)

Ô Đào mỉm cười, tiếp tục nói: "Bà cô chưa lấy chồng là cao quý nhất, cần phải hầu hạ dỗ dành. Bà cô nào lấy chồng rồi thì càng cao quý hơn, khi về nhà mẹ để cũng phải hầu hạ."

Mạnh Sĩ Huyên sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý của Ô Đào.

Cô ấy mím môi, lẩm bẩm nói: "0 Đào, ý của cậu là...

Ô Đào: "Được rồi, sau này mình chính là bà cô của cậu. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

Mạnh Sĩ Huyên lập tức bật khóc, là mừng đến chảy nước mắt.

Ô Đào: "Cậu đó, khóc lóc cái gì, cười lên sẽ xấu đi đúng không? Nhưng đành thôi, nhà chúng mình có quy tắc như vậy, cần phải tuân theo. Nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."

Mạnh Sĩ Huyên nhào đến, ôm lấy Ô Đào "Ô Đào, cậu xấu xa thật đấy. Cậu cố tình, cố tình doạ mình. Cậu cố tình doạ mình."

Cuối cùng Ô Đào bật cười: "Đáng đời, ai bảo cậu giấu diếm mình."

Mạnh Sĩ Huyên vừa cười vừa khóc: "Cậu còn muốn làm bà cô ức hiếp mình, cậu xấu xa lắm.

Ô Đào cười nắc nẻ, suýt chút nữa lệch quai hàm: "Nhìn thấy dáng vẻ cô con dâu cẩn thận vừa nãy của cậu, coi như mình được mở mang tầm mắt."

Mạnh Sĩ Huyên cũng cảm thấy buồn cười, vội vàng lau nước mắt. Sau đó cô ấy nghĩ lại, cũng không kìm được cười.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi xuống ghế ở trong sân, cùng nhau ngắm lá rụng khỏi cây táo đã già, hàn huyền tâm sự.

Mạnh Sĩ Huyên khe nói: "Thật ra mình luôn ngưỡng mộ cậu, Ô Đào à. Mình ngưỡng mộ cậu có người anh trai tốt, cậu còn nhớ không? Ngày ấy trời nổi gió lớn, chúng mình ngồi trong phòng cậu đọc sách. Mình thấy bên ngoài trời tối đen, gió lớn thổi điên cuồng. Anh trai cậu nhảy lên lầu động đất, lấy tấm bạt để đậy lên đó. Giây phút ấy mình nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ấy, cảm thấy anh ấy vô cùng oai phong, là anh hùng trong lòng mình."

Ô Đào thở dài: "Sĩ Huyên, đấy là ảo giác của cậu. Anh ấy chỉ là người bình thường, cậu chỉ muốn có một người anh trai, một người thân nên sinh ra ảo giác."

Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng vậy, khi đó mình rất ngưỡng mộ cậu, cũng muốn có một người anh trai có thể che mưa che gió, bảo vệ mình. Sau này mình cũng rất cảm kích anh ấy. Khi mình đến kỹ túc ở, cũng là anh trai đi theo cậu và chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ cho mình nữa. Mấy năm qua, anh ấy cũng coi như là người thân của mình."

Ô Đào: "Nhưng cậu cảm thấy đây là tình yêu sao?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Trước kia mình không thấy đây là tình yêu, mình chỉ âm thầm hơi thích thích. Hơn nữa mình thấy anh ấy rất lạnh nhạt với mình, chắc chắn không có ý gì với mình đâu. Mình cũng không dám nói ra những lời này với anh ấy, bởi vì mình cảm thấy xấu hổ vì mình lại muốn có anh trai cậu."

Cô ấy thở dài: "Mình thấy đây là điều không bình thường, cho nên luôn muốn quên đi anh ấy. Vì để bản thân hiểu rõ tình yêu thật sự, chẳng phải mình luôn đi tìm đối tượng sao? Kết quả hết người này đến người khác, mình càng biết rõ hơn anh ấy là người tốt nhất, mình thích anh ấy. Có lẽ từ lúc đầu mình chỉ cần một người bảo vệ mình, yêu thương mình, nhưng sau này khi mình dần dần lớn lên, những mong chờ đó trở thành nỗi ước ao không thể biến mất được."

Ô Đào: "Cậu nên nói cho mình biết, thật ra những chuyện này không có gì phải xấu hổ cả."

Nhưng cô nghĩ lại, nếu như cô biết sớm thì chuyện này cũng chẳng có thay đổi gì. Khi ấy thật ra anh trai mình vẫn hơi tự ti, cảm thấy mình không xứng với Mạnh Sĩ Huyên.

Bao nhiêu năm qua, anh trai luôn cố gắng nâng cao bản thân, vì thế mới miễn cưỡng tự tin hơn.

Mạnh Sĩ Huyên lại nói: "Vương Bồi Hâm quay về luôn theo đuổi mình, nhưng mình thật sự không có cảm giác gì. Nhìn thấy anh ấy, mình lại nhớ đến hồi còn nhỏ, cũng nhớ đến mẹ anh ay. Mẹ anh ấy có qua lại với mẹ mình, mình nghĩ những điều này không thể nào chấp nhận được. Ngày hôm đó anh ấy đến tìm mình, nói chuyện với mình, mình thấy rất phiền não. May mà anh trai cậu đến, nhìn thấy, tưởng mình và Bồi Hâm lôi kéo nhau nên nói vài câu, anh ấy..."

Cô ấy im lặng: "Chắc là anh ấy không vui, mình nhìn thấy được. Mình cố tình nói Vương Bồi Khâm quấy rầy mình, mình rất sợ và bảo anh ấy bảo vệ mình..."

Cô ấy ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ nói "Sau đó mình quấy rầy đủ kiểu, bảo anh ấy ngủ lại chỗ mình một đêm... Đến đêm, mình "hoá sói" cho anh ấy." Ô Đào nghe đến đây, suýt chút nữa sặc nước bọt, ho khù khụ.

Mạnh Sĩ Huyên, cô ấy được đấy!

Mạnh Sĩ Huyên thấy cô như vậy, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu không được cười mình, nếu không mình sẽ không nói gì nữa!"

Ô Đào cố gắng nhịn cười, nghiêm túc nhìn Mạnh Sĩ Huyên: "Nếu như đã như vậy thì mình cũng không biết nói gì cả. Thật ra anh trai mình luôn thích cậu."

Mạnh Sĩ Huyên nhìn Ô Đào: "Cậu luôn biết sao?"

Ô Đào: "Đúng vậy... Sao mà mình không biết được chứ? Đó là anh trai mình mà."
Bình Luận (0)
Comment