Chuong 290: Bau troi nam 1989 (4)
Chuong 290: Bau troi nam 1989 (4)Chuong 290: Bau troi nam 1989 (4)
Ô Đào ngồi ở cạnh đó, cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Chúng ta đi được tới ngày hôm nay, cũng vẫn phải xác định rõ vị trí của mình, lúc trước chúng ta muốn tồn tại, nên đành phải hạ mức giá xuống thấp nhất có thể. Nhưng bây giờ, chúng ta đã chiếm lĩnh thị trường tuyệt đối, vậy sao lúc này chúng ta không thử xem xét dẫn dắt khách hàng đi theo con đường cao cấp, cùng đưa khách hàng học học và tiến bộ?"
Bành Văn Nguyên: "Đừng tự đề cao mình quá, không đến lúc ngã nhào, sẽ dập mặt đấy!"
Ô Đào khẽ bật cười, nhưng nụ cười cũng hơi lạnh: "Không thừ thì sao biết được? Nếu suốt đời chỉ giậm chân tại chỗ, thu hút khách hàng bằng sản phẩm có mức giá thấp, vậy một ngày nào đó khách hàng sẽ bị sản phẩm có mức giá thấp hơn cướp đi."
Bành Văn Nguyên nhất thời im lặng, quay mặt đi không nói gì nữa.
Lúc này, tâm tình của Trần Thông đã trở nên tốt hơn, anh ta biết ngay là Ô Đào có cùng ý kiến với mình.
Anh ta cười nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói nhà nước đã phê duyệt chương trình thí điểm giáo dục, sắp triển khai chương trình MBA ở trong nước. Tôi nghĩ, nếu có thời gian, chúng ta cũng nên trở lại giảng đường học tiếp."
Mấy năm trước, nhà nước từng cử một nhóm người đi ra nước ngoài học MBA, lúc đó mọi người đều bận rộn, nên đều không có thời gian đi, nhưng giờ sắp mở ở trong nước, nên Trân Thông cũng thấy hứng thú.
Ô Đào ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Nghe cũng được đấy, nếu các trường đại học ở Bắc Kinh có đào tạo chương trình này, chúng ta có thể đăng ký học, tìm hiểu rõ hơn về các kiến thức quản trị kinh doanh."
Trần Thông: "Vậy để hôm nào tôi hỏi xem, nếu có thông tin chính xác, chúng ta sẽ thử đăng ký học. Về phần học phí gì đó, công ty sẽ thanh toán."
Ô Đào: "Được."
Bành Văn Nguyên vẫn luôn không lên tiếng.
*xxxkx*x*xxk*x*xxk**x*k*%
Sau cuộc họp, Ô Đào trở về phòng làm việc của mình xử lý một số tài liệu, lại đọc một số tài liệu nghiên cứu khoa học trong và ngoài nước, đây là thói quen cô luôn duy trì, luôn luôn chú ý đến xu hướng công nghệ mới nhất, giúp bắt kịp xu hướng thời đại mới.
Chỉ là lần này, cô đọc được một tin tức.
Công ty Firefly đã thông báo, bọn họ sẽ thành lập một chi nhánh tại Trung Quốc trong năm nay.
Từ vài năm trước, lúc Ô Đào tới Hương Cảng tham gia hội nghị bảo mật, cô vẫn luôn chú ý đến vấn đề bảo mật thông tin trong máy tính, tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý đến động thái của Diệp Uẩn Niên.
Lúc trước anh vốn an phận dạy học trong trường đại học ở Hoa Kỳ, nhưng ba năm trước, loại virus máy tính có tên là Brain đã tấn công máy tính cá nhân, các máy tính trên toàn thế giới liên tục bị nhiễm độc. Lúc này, một công ty có tên là Firefly đã tung ra một phần mềm diệt virus, sản phẩm mới có hiệu quả diệt virus rất tốt, cũng nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Sau đó, mọi người mới biết người sáng lập ra công ty này chính là YunNian Ye (Uẩn Niên Diệp).
Nghe nói, phân mâm diệt virus này đã giúp Firefly kiếm được bảy triệu đô la mỹ vào lúc đó. Sau đó, vừa lúc virus ChristmasWorm điên cuồng phát tán, Firefly nhân cơ hội mở rộng quy mô. Mấy năm qua, nghe nói các công ty lớn trên thế giới đều đang sử dụng phần mềm diệt virus của Firefly, giá trị thị trường của công ty này đã tăng lên mức đáng kể.
Tuy tin tức cô xem được không quá nổi bật, nhưng lại khiến Ô Đào nhìn rất lâu.
Ô Đào khẽ thở dài, bỏ tập tài liệu kia qua một bên.
Cô đứng dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trời vẫn âm u, nhưng nhìn không giống là sắp mưa.
Cô chợt nghĩ muốn trở về nhà.
Vài năm trở lại đây, cô liên tiếp mua bất động sản ở nhiều nơi khác nhau, cũng mua mấy căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, nhưng cô mua không phải là để chờ giá nhà tăng, mà mua chỉ vì thích. Hồi trước nhà quá nghèo, giúp cô hình thành lên đức tính tiết kiệm, chưa kể chuyển tài sản của mình thành nhà, mẹ nghe xong cũng vui vẻ.
Người thế hệ trước không biết gì về cổ phần, cũng không biết gì về giá trị thị trương, chỉ biết đến nhà, nghĩ đó là tài sản của gia đình, có thể truyền lại cho mai sau.
Tuy nhiên, cô thường sống trong căn hợp viện lúc trước ở Tân Nhai Khẩu, căn tứ hợp viện đó không quá lớn, nhưng được tu sửa rất khang trang, thích hợp cho cô sống một mình, cô cũng gần như cho xây dựng một thư viện nhỏ ở trong đó, có thể đọc sách nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Cô đứng dậy chuẩn bị ra về, trước khi ra khỏi phòng làm việc, cô định bảo thư ký kiếm cho mình chiếc ô, nhưng thấy thư ký ký đang bận rộn phân loại lại tài liệu, cô cũng không nói gì nữa, dặn dò mấy câu rồi đi xuống lầu.
Xuống lầu xong, cô đi tới chỗ xe của mình, đang định lái xe rời đi, chợt thấy một cô gái trẻ tuổi đứng ở trước xe của mình.
Cô gái đứng ở đó, cắn môi, dè dặt nhìn cô.
Ô Đào lãnh đạm nhìn đối phương, không nói gì.