[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 291 - Chuong 291: Bau Troi Nam 1989 (5)

Chuong 291: Bau troi nam 1989 (5) Chuong 291: Bau troi nam 1989 (5)Chuong 291: Bau troi nam 1989 (5)

Cô gái trẻ này mặc một chiếc váy đầm dài màu đỏ, dáng người mảnh mai yếu ớt, làn da trắng nõn, mái tóc dài chấm vai, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Cô ta nhìn Ô Đào, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, nhưng... nhưng tôi muốn nói chuyện với cô."

Ô Đào: "Mời cô nói."

Cô gái đưa tay ra: "Tôi tên là Hà Tú Quyền."

Ô Đào: "Chào cô."

Có lẽ là do thái độ của Ô Đào quá thờ ơ xa cách, khiến cô gái tên là Hà Tú Quyên này hơi khiếp đảm, du dự không dám nói.

Ô Đào: "Tôi chỉ cho cô ba phút thôi."

Hà Tú Quyên: "Được, ba phút, xin chào Giang tổng, tôi đến là để xin lỗi cô, bởi vì tôi đã mang thai, đứa bé trong bụng tôi đã được hai tháng rồi, tôi không còn cách nào khác, tôi thật sự đã đến đường cùng rồi, anh ta không để tôi giữ con lại, anh ta muốn tôi bỏ đứa bé này đi, nhưng tôi không bỏ được!"

Ô Đào im lặng lắng nghe.

Hà Tú Quyên: "Xin lỗi Giang tổng, tôi thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy cô, nhưng mong cô hãy cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ? Cô nói cho tôi biết phải làm thế nào đi, tôi đang mang thai rồi"

Ô Đào: "Hết ba phút rồi."

Hà Tú Quyên sửng sốt nhìn cô.

Ô Đào: "Mời cô hãy tránh ra, tôi phải lái xe."

Nói xong, cô mở cửa xe ra, lên xe, khởi động xe.

Hà Tú Quyên lập tức bật khóc, tiến lên ngăn xe lại: "Giang tổng, Giang tổng, vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?"

Bởi vì cô ta đứng chắn ở trước đầu xe, Ô Đào không thể tiếp tục lái xe được, chỉ cần cô buông thắng xe ra, đoán chắc sẽ một xác hai mạng.

Vì vậy, Ô Đào đành phải dừng lại: "Cô mang thai, thì đi tìm người làm cô mang thai chứ, là tôi khiến cô mang thai à?"

Cô thật sự không thể nào hiểu nổi.

Mấy năm nay, Tam Hợp không ngừng phát triển lớn mạnh, đồng thời cô cũng gặp phải một số chuyện rất khó giải thích, lừa gạt rồi tống tiền, chỗ nào cũng có, còn cả một số tờ báo lá cải nhỏ chuyên đưa tin bịa đặt, khiến cô càng ngày càng ghét mấy loại chuyện từ trên trời rơi xuống này. Cô cũng không có thừa lòng cảm thông để phán xét loại chuyện luân lý gia đình này, cũng cảnh giác với những vị khách không mời kia.

Chưa kể, sao người phụ nữ này lại biết đây là xe của cô, sao biết cô làm việc ở đây, sao biết cô tan làm lúc này?

Hà Tú Quyên giậm chân, khóc lóc nói: "Giang tổng, là Lạc tổng, đứa bé trong bụng tôi là của Lạc tổng, anh ta là vị hôn phu của cô còn gì?"

Ô Đào giật giật khóe miệng suy nghĩ rồi nói: "Cô xác định là của Lạc tổng?"

Cô thật sự rất bất ngờ.

Hôm nay nghe mẹ và Mạnh Sĩ Huyên nói ra những lời kia, cô còn không quá để tâm, cô tin tưởng Lạc Tái Lâu, anh ta đã đợi cô suốt mấy năm. Lúc hai người lựa chọn ở bên nhau, cũng có đủ lý trí, hơn nữa cũng đã nghĩ kỹ rất cả mọi hậu quả.

Kết quả, mới ở bên nhau có mấy tháng, anh ta đã ngoại tình rồi?

Vì vậy, suy nghĩ đầu tiên của cô là, trừ khi đầu óc của Lạc Tái Lâu bị úng nước, nếu không sao anh ta có thể để chuyện này xảy ra.

Hà Tú Quyên Tú Quyên: "Chính là anh ta, chính là anh ta, anh ta ép tôi phá thai, anh ta muốn cho tôi tiền để tôi phá thai, nhưng tôi không bỏ được!"

Cô ta khóc lóc như vậy cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, bởi vì đây là bãi đậu xe của công ty, bộ phận an ninh của công †y cũng đi tới.

Ô Đào: "Cô có điện thoại không?"

Hà Tú Quyên: "Tôi không có, nhưng giờ tôi đang ở nhờ nhà người thân, nhà người thân tôi có lắp điện thoại."

Ô Đào: "Cho tôi số điện thoại."

Hà Tú Quyên sửng sốt nói: "Tôi nói cho cô thế nào?"

Ô Đào: "Nói bằng miệng."

Hà Tú Quyên vội nói ra một chuỗi dãy số.

Ô Đào: "Tôi sẽ xác nhận lại, nếu chuyện này là sự thật, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, mong cô kiên nhẫn chờ. Nhưng trước khi tôi liên lạc với cô, hy vọng cô không tiết lộ chuyện này ra ngoài, tôi không muốn nghe thấy chuyện này tu người khác."

Nói xong, cô lái xe rời đi.

Ô Đào đỗ xe ở một góc quảng trường, lúc này là giờ tan làm, người đi lại xung quanh như mắc cửi. Cô xuống xe, đi lang thang đến công viên ở gần đó, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lạc Tái Lâu.

Một lúc lâu sau, Lạc Tái Lâu mới bắt máy.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, cô nghe giọng nói của Lạc Tái Lâu khá là căng thẳng: "Ô Đào, sao em lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh vậy?"

Nghe giọng điệu này của anh ta trong lòng, Ô Đào cũng hiểu được phần nào.

Anh ta không dám gọi điện thoại cho cô.

Điều này càng khiến cô nghi ngờ nhiều hơn: "Có chuyện gì vậy anh Tái Lâu, nếu như cần giúp gì, anh có thể nói cho em biết."

Người ở đầu bên kia trầm mặc rất lâu, cuối cùng Lạc Tái Lâu mới nói: "Ô Đào, đúng là có rắc rối, nhưng em yên tâm, anh sẽ xử lý được."
Bình Luận (0)
Comment