[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Diệp Uan Niên Lại Xuất Hiện (1)

Chương 292: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (1) Chương 292: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (1)Chương 292: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (1)

Ô Đào khẽ thở dài, nói: "Anh Tái Lâu, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu lâu, giờ vừa là vị hôn phu vị hôn thê, cũng vừa là người thân của nhau, em hy vọng anh sống tốt."

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy xong, cô đứng ở dưới tàng cây ngân hạnh, thật sự cảm thấy khó hiểu.

Nếu anh ta không muốn duy trì mối quan hệ này với mình nữa, anh ta có thể nói ra, mình cũng có thể thông cảm cho anh ta.

Nhưng giờ là thế nào, anh ta làm một người phụ nữ mang thai, người phụ nữ kia tới tìm mình, anh ta còn nói không có gì, còn muốn tự xử lý?

Ô Đào nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho một người bạn, đây là một người bạn lúc trước từng làm đội trưởng đội an ninh. Cô nói ngắn gọn mấy câu với đối phương, sau đó đọc tên là số điện thoại của Hà Tú Quyên cho người kia.

"Phiền anh hỏi thăm về tình hình của người này giúp tôi."

Đối phương đồng ý, hỏi mấy câu đơn giản, roi cup may.

Mấy năm nay gia nhập công ty, gặp phải nhiều chuyện anh lừa tôi gạt, làm Ô Đào khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, hiện tại công ty liên doanh đang phát triển mạnh mẽ, là thời điểm quan trọng chuẩn bị tung ra sản phẩm mới, máy in Nhật Bản và công ty Khoa Tân kia đều đang nhìn chằm chằm vào cô, giờ Lạc Tái Lâu đột nhiên gặp phải chuyện này, là do anh ta làm nhưng không chịu trách nhiệm? Hay là có người ngấm ngầm hại anh ta?

Hay nói là, có đối phó với anh ta nhằm mục đích hướng vào mình không?

Nhớ tới mấy tin đồn thất thiệt vê mối quan hệ giữa mình và Trân Thông bị lan truyền lúc trước, Ô Đào khó tránh khỏi sinh lòng cảnh giác.

Sau khi gọi điện thoại xong, cô bước ra khỏi công viên, lúc này mới phát hiện là trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, Ô Đào nhíu mày, do dự xem có nên đội mưa trở về xe không.

Giờ đã là giờ tan làm, dù có dâm mưa bị ướt quần áo, cô cũng có thể lái xe về thẳng nhà, về nhà ngâm nước nóng là sẽ không sao, không đến mức bị cảm. Với lại, trời đã dần tối, nơi này cách công ty Tam Hợp khá xa, sẽ không có ai chú ý đến phó tổng giám đốc công ty Tam Hợp bị ướt như chuột lột ở đây.

Nghĩ đến đây, cô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý chạy nước rút, chỉ cần chạy nhanh mấy bước là tới chỗ xe.

Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy một bón dáng cao ngất.

Người kia, mặc áo gió màu đen, giương chiếc ô to, đang đứng dưới tàng cây, lẳng lặng nhìn cô.

Khoảng khắc đó, cô như không còn nghe thấy tiếng gió tiếng mưa rơi xung quanh, ánh đèn nê ông như vụt tắt, dòng người đông đúc cũng biến mất. Trước mắt cô chỉ có bóng dáng của anh, lang lặng đứng yên ở đó, thời gian như quay trở lại mười mấy năm trước, đưa cô trở về ngày trời mưa trong ký ức xa xôi.

Cô kinh ngạc nhìn anh, nghĩ chắc chắn đây là ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Người đàn ông trước mắt này, nhìn giống với người của mười hai năm trước, nhưng lại cũng không giống.

Bả vai của anh rộng hơn chàng thiếu niên đẹp trai kia, mi mắt của anh cũng ung dung hơn chàng thiếu niên ôm đầy tâm sự kia, anh mặc áo khoác, cầm ô, tất cả đều khác xa với hình ảnh trong trí nhớ của cô.

Anh lang lặng đứng nhìn cô, thần thái ung dung, ánh mắt bình thản.

Ô Đào mím môi, ép mình phải dời mắt đo.

Cô thật sự hơi trở tay không kịp, không biết chuyện này là như thế nào.

Anh trở về nước từ khi nào, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Lúc này, Diệp Uẩn Niên bước đi lên trước, giơ chiếc ô kia lên.

Gió thổi tới từ phía tây, anh đứng hướng ngược chiều gió, chặn gió lại, cũng giương ô lên che mưa cho cô.

Cảm giác ấm áp khó tả bao phủ lấy Ô Đào.

Diệp Uẩn Niên lên tiếng: "0 Đào, đã lâu không gặp."

Ô Đào vô thức đáp lại: "Đã lâu không gặp."

Diệp Uẩn Niên: "Anh mới trở về nước, tình cờ đi ngang qua nơi này, không ngờ lại gặp em ở đây."

Ô Đào: "Trùng hợp thật đấy, em cũng tình cờ đi ngang qua đây."

Diệp Uẩn Niên: "Em ở đầu, anh đưa em về."

Ô Đào: "Không cần, xe em ở ngay đằng kia, thật ra mưa cũng không lớn, không sao."

Diệp Uẩn Niên quay sang nhìn theo hướng cô chỉ, nhìn thấy xe của cô.

Gió thổi theo mưa thu, mưa thu tạo thành một lớp nước mong mỏng bao phủ lên chiếc xe màu xanh da trời của cô, dưới ánh đèn nê ông vàng, chiếc xe kia như phản chiếu ánh sáng ướt át.

Diệp Uẩn Niên: "Anh che ô cho em đi qua đó."

Ô Đào cũng không cố chấp từ chối, gật đầu nói: “Được, cám ơn anh."

Vì vậy, Diệp Uẩn Niên đưa Ô Đào đi tới chỗ chiếc xe của cô, kỳ thực đi từ công viên đến chỗ chiếc xe của cô chỉ cách mấy bước, nhưng vừa đi được hai bước, Diệp Uẩn Niên đột nhiên dừng bước lại.

Ô Đào quay sang nhìn anh.
Bình Luận (0)
Comment