Chương 293: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (2)
Chương 293: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (2)Chương 293: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (2)
Diệp Uẩn Niên: "0 Đào, nhiều năm không gặp, anh mời em đi uống ly cà phê nhé, chúng †a cùng trò chuyện, có được không?”
Trong đầu Ô Đào chỉ thấy nghi ngờ.
Cô biết, đương nhiên biết về anh, mấy năm nay cô vẫn thường âm thầm chú ý đến anh, anh cũng chưa chắc đã không biết gì về tình hình của cô. Dù sao chỉ cần quan tâm, anh có thể tìm trên báo trên tạp chí.
Chưa kể, bản thân cô cũng có liên lạc với Hà Tích Thanh, Hà Tích Thanh còn từng là học trò của anh.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh lại xa cách, như thể bọn họ chỉ là những người bạn bình thường đã nhiều năm không gặp.
Điều này không kỳ quái hay sao?
Nhưng Ô Đào vẫn nói: "Được."
kLakatafatafatatf
Trong quán cà phê trải khăn trải bàn trắng tinh, tiếng nhạc phương tây êm ái vang lên bên tai, hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, chỉ cần ngang dau len la co the nhin thay con mua ra rích bên ngoài cửa sổ.
Lúc này, thưởng thức một tách cà phê ấm nóng luôn khiến người ta có trải nghiệm khác lạ.
Ô Đào không quá thích cà phê, nhưng cũng không đến nỗi ghét, thỉnh thoảng cô sẽ dùng trà hoặc là cà phê tiếp đón khách ở trong phòng làm việc.
Diệp Uẩn Niên: "Số điện thoại của em là gì? Có tiện nói cho anh biết không?"
Ô Đào thản nhiên nói ra.
Diệp Uẩn Niên: "Đây là số của anh."
Nói xong, anh rút ra một tờ phiếu gọi đồ uống, viết số điện thoại của mình lên, đưa cho cô.
Ô Đào do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận.
Diệp Uẩn Niên: "Điện thoại di động trong nước không dễ đăng ký, sau khi trở về nước, anh phải nhờ người phụ trách chi nhánh công ty đăng ký giúp."
Ô Đào gật đầu: "Ừ, anh cũng biết tình hình trong nước rồi đấy, làm gì cũng phải có quan hệ, điện thoại di động được quản lý rất chặt." Sau đó, ngữ khí nói chuyện của anh nghe có vẻ rất thản nhiên, anh nhẹ nhàng khuấy đều cà phê bằng bàn tay thon dài của mình, nói cho Ô Đào biết dự định của mình: "Lần này anh trở về nước, định phát triển thị trường Trung Quốc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ chuyển trọng tâm về Trung Quốc."
Ô Đào: "Trước mắt thị trường máy tính cá nhân của Trung Quốc vẫn còn chưa phát triển, nhưng tương lai thị trường này có tiềm năng rất lớn, nếu anh có kế hoạch trước ở Trung Quốc, sẽ coi như là đi trước đón đầu thị trường."
Diệp Uẩn Niên mím môi nói: "Đúng vậy, anh tin vào tiềm năng của thị trường Trung Quốc. Đây là kho báu khổng lồ, theo thời gian, các nhà đầu tư và chủ doanh nghiệp trên khắp thế giới đều sẽ hướng sự chú ý đến vùng đất này .
Nhìn động tác mím môi của anh, Ô Đào có cảm giác rất quen thuộc, cô thoáng cảm thấy Diệp Uẩn Niên trẻ trung an tĩnh kia đã trở lại, anh vẫn là anh của trước kia.
Chỉ là, cô biết, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Những lời anh nói ra không có chút bóng dáng nào của chàng trai khi xưa.
Cô rũ thấp mi mắt xuống, chuyên chú nhìn tách cà phê trước mặt. Diệp Uẩn Niên: "Bọn anh cũng từng khảo sát về sản phẩm của công ty Tam Hợp, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."
Ô Đào: "Hiện tại tạm thời không có nhiều hy vọng. Công ty bọn em vẫn đang tập trung vào lĩnh vực văn phòng phẩm. Nếu muốn hợp tác, có lẽ cũng là chiếc máy tính kia, nhưng trước mắt nó không cần đến phần mềm diệt virus."
Diệp Uẩn Niên: "Chẳng phải các em vẫn đang nghiên cứu mấy tính cá nhân tích hợp nhiều chức năng hay sao, cũng đã tung ra thị trường mấy mẫu rồi?"
Ô Đào thiêu mi, nhìn sang: "Đúng vậy, nhưng còn chưa đạt được thành tựu gì, tương lai còn dài."
Cô cảm thấy, chắc Diệp Uẩn Niên đã biết về tình hình của cô, cũng biết về tình hình của công ty Tam Hợp, giống như cô chú ý đến anh. Nhưng cô không ngờ Diệp Uẩn Niên cũng chú ý đến những tin tức nhạy cảm này.
Đây không phải là điều có thể biết được thông qua báo chí, mà phải bỏ ra bỏ ra rất nhiều công sức, dày công nghiên cứu thị trường.
Diệp Uẩn Niên như nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Bất kỳ nhà sản xuất máy tính nào cũng là khách hàng tiềm năng của công ty anh, là thượng de tương lai của công ty anh, bộ phận marketing của công ty sẽ tập trung nghiên cứu và chú ý."
Ô Đào: "Bộ phận marketing của công ty anh nắm bắt thông tin nhanh nhạy thật đấy, cũng may các anh không phải là đối thủ cạnh tranh của chúng em."
Sau câu nói này, cả hai người đều không nói gì nữa.
Trong quán cà phê cũng không còn khách hàng nào khác, ngoài tiếng nhạc êm ái ra, trong quán lặng im không tiếng động.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé, bọn họ che ô, vội vã đi qua.
Đứa bé đi bên trái suýt nữa ngã xuống, người phụ nữ vội vàng giữ lấy đứa bé, chắc sau đó là khiển trách mấy câu.
Sau đó, đối phương dẫn theo đứa trẻ vội vàng rời đi.
Lúc thu hồi tầm mắt, cô mới nhìn thấy, Diệp Uẩn Niên cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.