Chương 294: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (3)
Chương 294: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (3)Chương 294: Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện (3)
Mười hai năm thời gian cũng làm anh thay đổi quá nhiều, vẫn góc nghiêng khuôn mặt với đường nét rõ ràng, bờ môi mỏng, lúc khóe môi hơi mím lại, nhìn anh có vẻ ngoan ngoãn lại ngây thơ.
Chỉ là anh của hiện tại, trong đôi mắt đen nhánh của anh đã không còn sự trong suốt như thuở thiếu niên, cũng không còn u ám như hôm đứng trước cửa bệnh viện. Anh của lúc này bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng lặng như pho tượng được chạm khắc tỉnh xảo.
Bên trong áo gió màu đen là áo sơ mi trắng, hầu kết nhô ra bên ngoài cổ áo sơ mi, càng tăng thêm vẻ cao quý cho anh.
Cô dời tầm mắt đi.
Lúc này, Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Con của em bao lớn rồi?"
Ô Đào dửng dưng nói: "Em còn chưa có con."
Diệp Uẩn Niên: "A."
Anh cũng thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ vào, nhìn Ô Đào nói: "Anh cứ nghĩ em đã sớm kết hôn rồi, tuổi này ở trong nước chắc đã sớm kết hôn sinh con rồi."
Ô Đào nhướn mày, khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Xin hỏi, anh nghĩ em già rồi à?"
Diệp Uẩn Niên tràn đầy ý cười nói: "Anh cũng không có ý đó, anh chỉ hỏi thôi, dù sao nhiều năm không gặp, anh cũng muốn biết tình hình của em. Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, anh quan tâm đến em cũng không quá đáng chứ?"
Ô Đào: "Vậy anh thì sao?"
Diệp Uẩn Niên chăm chú nhìn Ô Đào, nói: "Anh có một đứa con trai, một đứa con gái."
Ô Đào: "Thật hả, vậy thì tốt quá rồi, nếp tẻ đủ cả."
Cô hạ tâm mắt xuống, nhìn vào trên ngón tay của anh.
Mấy năm trước lúc tới dự hội nghị bảo mật máy tính quốc tế ở Hương Cảng, cô từng đọc được bài viết trên tạp chí de cập tới chiếc nhẫn anh đeo trên ngón tay.
Ngón tay của anh thon dài rất đẹp, ngón giữa trên tay trái của anh đeo một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn màu trắng đơn giản, nhìn cũng không bắt mắt.
Lúc trước Ô Đào có dịp gặp gỡ với các đối tác nước ngoài, cũng từng tìm hiểu về một số lễ nghi phương tây, theo cô nhớ, đeo nhẫn ở ngón giữa bên tay trái có ý nghĩa đính hôn, nhưng chưa kết hôn.
Nhưng cô nghĩ, có lẽ là do thói quen khác.
Diệp Uẩn Niên tiếp tục nói: "Các con của anh đều rất đáng yêu, lần này anh trở về nước, vợ anh cũng trở về cùng, anh dẫn bọn họ cùng trở về theo."
Ô Đào: "Nghe hâm mộ thật đấy, vợ anh là người Hoa à?"
Diệp Uẩn Niên: "Người Mỹ, tóc vàng mắt xanh, nhưng cô ấy nói tiếng Trung rất giỏi, cô ay rất yêu anh."
Ô Đào: "Đúng là không tồi."
Diệp Uẩn Niên: "Em kết hôn chưa?"
Ô Đào: "Còn chưa, nhưng em cũng có ý định rồi, đang chuẩn bị."
Diệp Uẩn Niên: "Thật không, chúc mừng em, đối phương là ai, anh có biết không?"
Ô Đào: "Anh cũng biết đấy, Lạc Tái Lâu."
Diệp Uẩn Niên đưa mắt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại sắc bén, mơ hồ làm người cảm thấy rùng mình.
Ô Đào không muốn tiếp tục đề tài vô nghĩa này nữa.
Cả người anh như biến thành con dao sắc lạnh, mang theo cảm giác công kích vô hình, lạnh lẽo sắc bén đến nghẹt thở.
Vì vậy, cuối cùng cô cũng chủ động nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em đi về đây."
Diệp Uẩn Niên ngước mắt lên: "Được, anh tiễn em ra xe."
Ô Đào từ chối: 'Không cần."
Diệp Uẩn Niên: "Bên ngoài trời đang mưa."
Ô Đào cười: "Được, cám ơn."
Sau khi ra khỏi quán cà phê, hai người đều không nói gì, Diệp Uẩn Niên chỉ giương ô lên, che mưa gió giúp cô.
Ánh đèn đường màu vàng cam rải rác ánh sáng vàng giữa mưa thu mờ mịt, người đi đường không nhiều lắm, lá khô ướt nhẹp rơi tán loạn trên đường, hai người lẳng lặng đi trên đường.
Xe cũng không đỗ quá xa, hai người đi tới bên xe.
Diệp Uẩn Niên nhìn nói: "Anh cũng thích mẫu xe này."
Ô Đào: "Em không quan tâm đến xe lắm, chỉ tiện tay mua thôi." Đây là chiếc xe nhập khẩu từ Hoa Kỳ, còn là xe Trần Thông nhờ quan hệ mới lấy được lúc trước. Tuy Ô Đào không thích thứ bắt mắt quá, nhưng chiếc xe này thật sự rất đẹp, nên cô lấy đi suốt.
Trong lúc nói chuyện, Ô Đào đã mở cửa xe, Diệp Uẩn Niên che ô giúp cô, cũng quan tâm đóng cửa xe lại giúp cô.
Ô Đào hạ cửa kính xe xuống, nhìn người đàn ông bên ngoài cửa sổ.
Chiếc ô to như phủ một bóng đen lớn giữa màn mưa mờ ảo, tóc mái của anh lòa xòa trước trán, che đi đôi mắt đen như mực của anh, cũng làm người khó nhìn ra được cảm xúc trong lòng anh.
Ô Đào khẽ mỉm cười, dửng dưng nói: "Cám ơn anh hôm nay đã giúp em che ô, cũng cám ơn anh mời cà phê. Nếu có cơ hội, chúng ta có thể cũng ngồi xuống bàn chuyện hợp tác trong tương lai, em di trước đây, tạm biệt."
Nói xong, cô nâng cửa kính lên, lái rời đi.
Cô lẳng lặng khởi động xe, lái xe xuyên qua mưa bụi mịt mờ, từ từ lái rời khỏi khu vực này.
Sau khi rời đi, dây thần kinh căng thẳng trong đầu cô mới dần giãn ra, người mới hoàn toàn thả lỏng. Cô bật nhạc lên, tiếng hát du dương vang lên trong xe, che đi tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ.