Chương 295: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (4)
Chương 295: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (4)Chương 295: Diệp Uan Niên lại xuất hiện (4)
Ô Đào nắm chặt lấy tay lái, mắt nhìn về con đường phía trước, trong mưa đêm mịt mù, trên đường không có quá nhiều người, mọi người đều đang vội vàng về nhà.
Cô nhìn chiếc cần gạt nước chuyển động qua lại, bên tai vang vọng lời bài hát: “Anh sẽ nhẹ nhàng mà rời xa em, xin hãy lau đi những giọt lệ hoen nơi khóe mắt, trong những đêm dài đằng dang trong những ngày sắp tới, người yêu dấu hơi xin đừng vì anh mà khóc..." (*)
(*) Có Lễ Là Vào Mùa Đông ( Hẹn ước mùa đông): Tề Tân ( VN cũng có bài chế nhạc từ bài này, mà lâu lắm rồi nên mình cũng không nhớ tên bài hát)
Ô Đào nắm chặt tay lái.
Trước mắt cô như hiện lên chiếc nhẫn màu trắng có thiết kế đơn giản trên ngón tay giữa của anh, vẻ mặt đầy hạnh phúc khi anh nhắc tới các con của mình, còn cả cách mím môi quen thuộc, đó chính là anh, là người hiện hữu trong những giấc mơ của cô suốt nhiều năm qua.
Lúc này, bên tai cô lại vang vọng câu hát: "Mặc cho có trải qua bao mưa gió, thì anh vẫn ở trong mưa gió nhớ về em, trong những ngày không có em, anh sẽ càng biết tự quý trọng bản thân hơn, trong những ngày không có anh, thì xin em hãy tự biết bảo trọng chính mình, em hỏi anh là khi nào sẽ trở về quê cũ, anh cũng đã khẽ tự hỏi chính mình bao lần..."
Ô Đào đột nhiên không khống chế được cảm xúc, nước mắt bỗng rơi xuống.
Năm đó anh rời đi, cô không buồn sao, cô không buồn sao?
Nhưng buồn thì sao chứ, anh vẫn cứ đi, rời đi không ngày gặp lại, ngoài ép mình phải trở nên kiên cường, nỗ lực không quan tâm đến nữa ra, cô còn có thể làm gì?
Bao nhiêu năm trôi qua, vướng bận bên bờ đại dương kia, cuối cùng anh đã trở lại.
Trông anh có vẻ rất thành đạt, anh cười nói mình sống rất tốt, tất cả đều rất tốt, con cái nếp tẻ có đủ, vợ đẹp tóc vàng mắt xanh, hạnh phúc mỹ mãn!
Tất cả đều rất tốt, rất tốt!
Kể từ khi anh ra nước ngoài, cô chưa từng khóc, từ đó đến giờ cô chưa từng rơi giọt nước mắt nào. Cô vẫn rất bình tĩnh, vẫn luôn giả vờ như mình không quan tâm đến, bởi vì cô còn có mẹ, có anh trai, cô có người thân yêu bên cạnh, có lòng kiêu ngạo của mình, cô còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm, cô có tư cách gì để khóc sướt mướt khó chịu chứ?
Nhiều năm qua, cô đã luôn cố gắng hết mình, phấn đấu hết mình, không phụ lòng người thân, không phụ lòng mình, cô bắt đầu thả lỏng. Nhưng... anh lại trở về, thản nhiên mỉm cười với cô, bình tĩnh tựa như người bạn cũ nhiều năm không gặp, để cho cô thấy anh hạnh phúc đến nhường nào!
Ô Đào đỗ xe ở ven đường, cô giơ tay lên ôm mặt, gục đầu ở trên tay lái, khóc không thành tiếng.
Cô khóc rất lâu, khóc đến khi cơn mưa ngoài kia trở nên nặng hạt, khóc đến khi người ở cửa hàng gần đó tò mò đi qua xem, cô mới lau khô nước mắt, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, đèn đường màu vàng cam mờ ảo, tiếng mưa rơi rả rích, người người sắn cao ống quần che ô vội vàng bước đi.
Cô lại khởi động xe, lái xe trở về nhà.
Cô còn có sản phẩm mới sắp được tung ra thị trường, có nghiên cứu mới cần lên kế hoạch, có rất nhiều thị trường phải chiếm lĩnh, có máy in Nhật Bản và công ty Khoa Tân như hổ rình mồi, có cái cô Hà Tú Quyên gì đó phải xem là đã xảy ra chuyện gì, còn cả Lạc Tái Lâu cũng phải nói rõ ràng.
Cô còn có cô có rất nhiều điều phải nhọc lòng.
Cô về đến nhà, đỗ xe trong nhà để xe, đi vào phòng tắm xả nước nóng ngâm người tắm rửa, ăn thứ gì đó, uống cốc sữa bò, rồi leo lên giường nằm.
Căn phòng của cô được bố trí rất ấm cúng, giường êm ái nằm rất thoải mái, khoảng khắc đặt lưng lên giường nằm, cô mới cảm thấy mình như sống lại.
Về phần anh muốn trở về làm gì, anh hạnh phúc như thế nào, cô đều không muốn nghĩ tới nữa. Chỉ cần sau này anh đừng tới trêu chọc mình, mình cũng coi như không có chuyện này.
Lúc này, điện thoại di động ở đầu giường chợt đổ chuông.
Ô Đào hít thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình, rồi mới ấn nhận cuộc gọi, lạnh nhạt hỏi: "Alo, xin chào, ai vậy?"
Nhưng đầu điện thoại bên kia, tính lặng không có âm thanh gì.
Ô Đào: "Mời nói."
Cô nghĩ đến chuyện của Lạc Tái Lâu, vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Lạc Tái Lâu lúc trước, có lẽ giờ anh ta không nhịn được gọi điện thoại tới.
Ai ngờ, một giọng nói khàn khàn chợt vang lên: "Ô Đào."
Là Diệp Uẩn Niên.
Ô Đào: "Hóa ra là anh, có chuyện gì không?"
Giọng điệu của cô lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Diệp Uẩn Niên ở đầu điện thoại bên kia khổ sở nói: "Ô Đào, xin lỗi em, vừa rồi anh lừa em."
Ô Đào nắm chặc chiếc điện thoại di động trong tay, nhưng cảm xúc và giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình: "Xin hỏi anh lừa em cái gì?"