Chương 296: Kiểm toán (1)
Chương 296: Kiểm toán (1)Chương 296: Kiểm toán (1)
Diệp Uẩn Niên: "Anh chưa kết hôn, cũng không có con, tất cả những chuyện anh nói vừa nãy đều là bịa cả, anh vẫn luôn độc thân."
Ô Đào trầm ngâm trong chốc lát, mới hiểu được là anh có ý qì.
Sau khi tiêu hóa xong tâng ý nghĩa này, cô nghe được giọng điệu của mình đầy tùy ý: "Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng, anh có kết hôn hay không, em cũng không quá quan tâm, nói dối thì cứ nói dối thôi —— "
Lúc nói xong những lời này, cô nhất thời có cảm giác đè nén vô hình.
Cô khẽ mỉm cười, mới tiếp tục thong dong nói: "Vậy xin hỏi, tại sao anh phải lừa em? Làm vậy có vui không ?”
Nghe thấy câu hỏi này, anh vẫn luôn im lặng không nói gì.
Thời gian chờ quá lâu, nếu bên tai không nghe thấy tiếng rì rì của điện thoại di động vang lên, Ô Đào sẽ nghĩ là anh đã cúp máy.
Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói ở đầu điện thoại bên kia mang theo sự bình tĩnh và ý lạnh đến mức tận cùng. "Bởi vì anh tồi tệ, ngây thơ, bởi vì anh ngu xuẩn."
Nói xong, anh cúp máy.
Ngày hôm sau, Ô Đào mở cuộc họp với các đồng nghiệp trong bộ phận nghiên cứu ở công ty, cuộc họp đang tiến hành giữa chừng, chuông điện thoại di động của cô vang lên, cô không nhận mà để qua một bên, tiếp tục cuộc họp.
Đúng như Diệp Uẩn Niên đã đề cập ngày hôm qua, ngoài tung ra sản phẩm chủ lực —— là máy tính tích hợp nhiều chức năng, quả là công ty của cô có tham vọng rất lớn, thử nhiều con đường khác nhau. Trước mắt, công ty của cô đã xây dựng các máy chủ có hiệu suất cao, máy tính cá nhân đang được nghiên cứu và phát triển.
Theo cách nói của Trần Thông, bọn họ phải nuôi một nhóm nhân viên nghiên cứu, đầu tư một khoản tiền lớn, ngay cả khi sản phẩm nghiên cứu ra không thể mang tới lợi nhuận cho công ty, bọn họ cũng phải kiên trì làm.
Lý niệm "Nuôi người rảnh rỗi" này cũng giúp đội ngũ R &D của Ô Đào có tâm tình thoải mái hơn, có thể tiếp tục hoàn thiện nghiên cứu của mình, thực hiện một số nghiên cứu thăm dò tưởng chừng như vô ích. Sau khi họp xong, Ô Đào trở về phòng làm việc, cô cầm theo tờ báo mới ra hôm nay để đọc. Trong lúc đang đọc báo, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Lần này Ô Đào nhận cuộc gọi, chào hỏi theo thông lệ.
Người ở đầu điện thoại di động bên kia là Lạc Tái Lâu.
Lạc Tái Lâu: "Ô Đào, có phải cô ta đã tới tìm em không?”
Ô Đào: "Ừ”"
Người ở đầu điện thoại di động bên kia nhất thời im lặng, trầm mặc lạ gian nan.
Ô Đào bất đắc dĩ cười nói: "Có phải anh cũng nên kể lại chuyện này cho em biết không, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, em cũng sẽ nghĩ cách hỗ trợ anh hết mình."
Lạc Tái Lâu ủ rũ nói: "Ô Đào, anh và cô ta không có bất cứ tình cảm gì cả, thật ra anh cũng không hiểu chuyện này là như thế nào."
Ô Đào: "Vậy ý anh muốn nói là cô ta quyến rũ anh, bản thân anh cũng không định chịu trách nhiệm, muốn cô ta phá thai?"
Lạc Tái Lâu: "Nếu không thì sao, không có nền tảng tình cảm, anh cũng không muốn buộc chặt với cô ta vì chuyện này, chẳng lẽ vì cô ta mang thai mà anh phải cưới cô ta, sau đó lại bị buộc phải đón nhận cuộc hôn nhân mình không mong đợi. Có lẽ những lời này của anh sẽ khiến em nghĩ anh là kẻ vô trách nhiệm, nhưng thật sự là anh cũng không biết chuyện này là như thế nào, anh không nhớ gì về chuyện này cả, có thể là lúc đó anh uống quá say."
Ô Đào: "Chuyện là do anh gây ra, giờ anh lại muốn bắt người ta phá thai, người ta có đồng ý không? Anh không thể ép người ta phá thai được."
Giọng nói của Lạc Tái Lâu đột nhiên trở nên cáu kỉnh: "Anh sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề này, anh sẽ trao đổi với cô ta, sẽ không để cô ta đến làm phiền em đâu."
Ô Đào khẽ thở dài nói: "Em cũng nghĩ anh không nên buộc chặt mình vào cuộc hôn nhân mà anh không thích chỉ vì một sự cố bất ngờ nào đó, cũng nghĩ là anh đang rất rối bời. Nhưng dù thế nào, nếu đứa bé cô ta đang mang trong bụng là con của anh, mà cô ta không muốn phá thai, vậy anh cần phải chịu trách nhiệm trước những việc mình đã làm."
Lạc Tái Lâu mất mác nói: "Ô Đào, em sẽ không tha thứ cho anh, sẽ vứt bỏ anh vì chuyện này đúng không?” Ô Đào trầm mặc.
Cô thật sự không có cách nào chấp nhận được chuyện này, lúc trước cô đồng ý ở bên Lạc Tái Lâu là vì tin tưởng anh ta, cũng là vì muốn tìm một thân phận thích hợp ở xã hội này. Hơn nữa, cô cũng nghĩ mình có thể chấp nhận được một cuộc hôn nhân như thế này.
Nhưng bây giờ, cô không thể nào chấp nhận được, dù sao cũng có một người phụ nữ đang khóc ở ngoài kia, cô không muốn trêu chọc loại chuyện này.
Lạc Tái Lâu ở đầu bên kia đột nhiên nói: "Ô Đào, có một việc —— "
Ô Đào: "Ừ?"
Lạc Tái Lâu: "Diệp Uẩn Niên trở lại rồi."
Ô Đào: "Sao anh biết?"