Chương 305: Thẳng thắn (2)
Chương 305: Thẳng thắn (2)Chương 305: Thẳng thắn (2)
Nghe thấy vậy, Ô Đào dửng dưng nói: "Tuy hiện tại Lạc tổng đang là vị hôn phu của tôi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi có thể yêu cầu anh ta kết hôn với ai. Tôi chỉ có thể nói, dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ đề nghị anh ta bồi thường cho cô, cô muốn giữ hay không giữ đứa bé này lại là tùy cô. Dù thế nào, chắc anh ta sẽ không bạc đãi cô về mặt tiền bạc, đây là điều tôi có thể đề nghị anh ta, cũng sẽ đề nghị anh ta. Nhưng còn anh ta có cưới cô hay không, lại không liên quan gì đến tôi à."
Hà Tú Quyên vội nói: "Giang tổng, tôi không yêu cầu cô làm gì cả, tôi chỉ, chỉ—— "
Ô Đào: "Có lời gì cô cứ nói thẳng, tôi bận lắm."
Dường như xung quanh rất ồn ào, Hà Tú Quyên thấp giọng nói: "Bây giờ anh ta không muốn nói chuyện với tôi, anh ta bảo tôi suy nghĩ rõ ràng đi rồi tính tiếp. Nhưng giờ tôi đi bệnh viện gì đó cũng cần phải có tiền, ở nhờ nhà người thân cũng cần tiền, tôi đã sơn cùng thủy tận rồi. Người thân xem thường tôi, tôi không có tiên ăn cơm, cũng không có tiền đi bệnh viện." Ô Đào nhíu mày hỏi: "Anh ta không cho cô tiên à?"
Hà Tú Quyên khóc oa lên nói: “Anh ta nói sẽ cho, nhưng giờ anh ta đang ở Uy Hải, không thể trở lại ngay được. Tôi có thể làm gì được chứ, tôi cứ ăn chùa ở chùa nhà người thân, bị người ta xem thường, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ."
Ô Đào nghe thấy tiếng khóc nức ở đầu điện thoại bên kia, hít thật sâu nói: "Vậy đến giờ tan làm hôm nay, cô tới dưới tấm biển quảng cáo Úc Mỹ Tịnh ở gần công ty tôi chờ tôi, tôi có thể đưa trước cho cô một khoản tiền. Nhưng tôi cũng phải nói cho cô biết, tôi cho cô khoản tiền này không phải là vì Lạc tổng, cũng không phải là vì lý do nào khác, mà là vì cô tới tìm tôi, cô là một người phụ nữ có thai, dù tôi có tán đồng với hành động của cô hay không, tôi cũng không đành lòng thấy cô không thể tới bệnh viện vì không có tiền. Cũng giống như tôi đi trên đường nhìn thấy một người bị đói khát nên cho người ta ít tiền, vì vậy tôi không có ý gì khác khi cho cô tiền cả."
Ô Đào cố gắng nói một cách uyển chuyển, sử dụng " Người bị đói khát " thay cho người ăn xin.
Nghe thấy vậy, Hà Tú Quyên cảm kích nói: "Được được được, cám ơn Giang tổng, cô là người tốt bụng, cô là người tốt bụng, tôi hiểu ý của cô rồi."
*xxxkx*x+xxkx*k*xx*kx*k**
Buổi chiều, Diệp Uẩn Niên gọi điện thoại tới: "Tối nay em có thời gian đúng không?"
Ô Đào: "Ừ, có thời gian."
Diệp Uẩn Niên: "Em nghỉ ngơi thế nào rồi?"
Ô Đào: "Tạm ổn, hôm nay em không bận."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Ô Đào: 'Anh xem có nơi nào phù hợp không?”
Diệp Uẩn Niên: "Anh đã đặt xong bàn rồi, ở ngay gần công ty các em, mấy giờ em tan làm?”
Ô Đào: "Khoảng hơn sáu giờ."
Diệp Uẩn Niên: "Được, vậy sáu rưỡi anh chờ em ở cửa X.
Ô Đào: "Ừ”"
Tuy chỉ là mấy câu nói đơn giản, giọng nói của anh cũng lãnh đạm, lãnh đạm như đang nói chuyện công việc. Nhưng cô thấy cảm xúc của mình vẫn bị ảnh hưởng, đến khi cúp máy xong, cô không còn lòng dạ nào làm việc, chỉ nghĩ xem lát nữa gặp anh thì nên nói gì.
Thực ra, cô có thể hiểu được suy nghĩ của anh, trong những năm đó, anh đã từng rất khó chịu, chắc ngay cả hiện tại anh cũng không bỏ được. Năm đó cô thật sự có lỗi với anh, làm anh bị tổn thương, chắc hôm nay cũng nên mở rộng lòng nói rõ ràng.
Nói rõ ràng, nói xin lỗi anh, để anh thấy dễ dàng hơn, buông bỏ quá khứ.
Hôm đó tình cờ gặp gỡ, cô có hơi bối rối, lòng phòng bị cũng quá nặng, nên mới tỏ vẻ hời hợt xa cách, nói trắng ra là quá dối trá.
Kỳ thực cũng không phải, cô không hề muốn đối mặt với anh, làm thế nào cũng không thể cởi bỏ bức tường phòng bị xuống, nói chuyện quá khứ với anh.
Sau khi xây dựng lại bức tường tâm lý trong lòng, cô lại lao đầu vào công việc.
Đến năm giờ năm mươi phút, cô tan làm trước giờ, xách túi đi tới chỗ tấm biển quảng cáo Úc Mỹ Tịnh ở gần công ty, quả nhiên nhìn thấy Hà Tú Quyên.
Hà Tú Quyên đang lo lắng nhìn dáo dác xung quanh, vừa nhìn thấy cô, hai mắt của cô ta sáng lên, vội vàng chạy tới, câu ne gọi: "Xin chào Giang tổng." Ô Đào: "Cô tới đây bằng cách nào?"
Hà Tú Quyên: "Tôi ngồi xe bus tới, thật ra nhà người thân của tôi cách đây cũng không quá xa."
Ô Đào: "Cô cần bao nhiêu tiền?"
Hà Tú Quyên khó xử nói: "Tôi, tôi cũng không biết, có lẽ là phải một trăm đồng? Tôi chưa từng tới bệnh viện, nhưng bạn học nói với tôi, tôi cũng phải đi tới bệnh viện xem thế nào."
Nghe thấy vậy, Ô Đào mở túi xách ra, lấy ví tiên ra, rút từ trong ví ba tờ một trăm đồng: "Cô cầm số tiền này đi, tự mua đồ bồi bổ, tới bệnh viện khám xem, chắc bằng này là tạm đủ?"