Chương 306: Thẳng thắn (3)
Chương 306: Thẳng thắn (3)Chương 306: Thẳng thắn (3)
Hiện tại, tiền lương của công nhân làm trong nhà máy chỉ có mấy chục tệ, công chức trong nhà máy có thể được một trăm hai trăm động. Vì vậy, số tiền này tương đương với ba tháng tiền lương của người bình thường.
Hà Tú Quyên vừa nhìn thấy khoản tiền này đã tỏa sáng hai mắt.
Cô ta biết năm ngoái ngân hàng nhà nước mới phát hành đồng 100 tệ, nhưng cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, không ngờ Ô Đào lại hào phóng đến vậy.
Ô Đào nhìn ra suy nghĩ của cô ta: "Cô cầm lấy trước đi, tự chăm sóc bản thân mình, cũng suy nghĩ thật kỹ xem có muốn giữ lại đứa bé này không. Tôi không hiểu những chuyện này, cũng không thể đưa ra đề nghị nào giúp cô, nhưng tôi nghĩ cô nên suy nghĩ thật kỹ, dù sao cô cũng đã biết thái độ của Lạc tổng rồi, mà nuôi dưỡng một đứa bé rất khó khăn."
Ô Đào biết những lời mình nói dã vượt qua bổn phận của mình, nhưng một mình mẹ cô vất vả nuôi cô và anh trai lớn khôn. Mà trong bộ phim tài liệu đó, bản thân cô cũng một mình nuôi lớn hai đứa bé. Ngay cả khi đứng ở phía đối lập mình, cô cũng có lòng cảm thông với người phụ nữ gặp phải số mệnh này.
Hà Tú Quyên cảm kích nói: 'Cám ơn Giang tổng, cám ơn Giang tổng!"
Nói đến đây, cô ta lại suýt nữa bật khóc, muốn quỳ xuống, Ô Đào vội vàng ngăn cô ta lại: "Cô đừng như vậy, giữa nơi đông người thế này, để người ta thấy cũng không hay đâu."
Hà Tú Quyên khóc lóc nói: "Cám ơn cô, cô tốt hơn Lạc tổng rất nhiều, cô thật sự rất tốt bụng, tôi có lỗi với cô, Giang tổng, tôi thật sự rất xin lỗi cô."
Ô Đào: "Cô không cần phải làm vậy, đây chỉ là một cái nhấc tay với tôi thôi, bản thân cô tự ngẫm lại mình đi."
Hà Tú Quyên: "Tôi biết rồi... cám ơn cô."
Hà Tú Quyên cảm động cất tiền rồi rời đi, Ô Đào lại đứng đó một lúc.
Nghĩ đến Diệp Uẩn Niên, cô quyết định đi về phía nhà hàng kia.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, cô chợt thấy Diệp Uẩn Niên đang đứng cách chỗ này không xa.
Ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng của anh, anh trâm mặc đứng đó, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Ô Đào đến gần: "Tại sao anh lại ở đây?"
Diệp Uẩn Niên: "Thấy em mãi chưa qua, anh định tới công ty em xem tình hình thế nào."
Ô Đào nâng đồng hồ đeo tay lên xem giờ: "Vừa rồi em gặp phải chút việc, làm trì hoãn thời gian.”
Diệp Uẩn Niên: "Cô ta mang thai con của Lạc Tái Lâu à?”
Ô Đào thiêu mi: "Anh nghe thấy hết rồi à?"
Diệp Uẩn Niên phiền muộn nói " Ừ."
Ô Đào bất đắc dĩ nhìn anh: "Chuyện này... cũng không tiện truyên ra ngoài."
Diệp Uẩn Niên miễn cưỡng cong khóe môi lên, nở nụ cười khó hiểu nói: "Anh không biết là em có lòng vị tha lớn đến vậy đấy."
Nụ cười châm chọc của anh như kích thích cô, cô lập tức nói: "Ai bảo anh ta là vị hôn phu của em."
Nói xong lời này, cô có thể cảm giác được ánh mắt của Diệp Uẩn Niên lập tức lạnh dần đi, là kiểu ánh mắt lạnh lùng hung tợn, sắc lạnh như băng.
Ô Đào lập tức hiểu rằng những lời mình vừa nói ra không thích hợp, anh không thích nghe.
Nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Có vấn đề gì không?"
Diệp Uẩn Niên nhếch khóe môi mỏng lên, nói: "Không vấn đề gì."
Sự âm u trong mắt anh dần tan đi, anh lãnh đạm nói: "Đi thôi, chúng ta nói là cùng đi ăn rồi, hy vọng em vẫn còn khẩu vị."
Ô Đào: "Được."
Nhà hàng này cũng không tồi lắm, không gian trang nhã, yên tĩnh. Diệp Uẩn Niên đặt một phòng riêng có cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy phố xá nhộn nhịp bên ngoài, bên cạnh phòng có một cây trúc thanh nhã, coi như là một chốn tĩnh lặng giữa những ồn ào ngoài kia.
Ô Đào chợt nghĩ, lúc mẹ Diệp Uẩn Niên muốn gặp cô, cô đã từng đề nghị cùng ăn canh thịt cừu.
Thời đại thay đổi quá nhanh, và con người cũng vậy.
Diệp Uẩn Niên: "Em muốn ăn cái gì?"
Ô Đào: "Thế nào cũng được, buổi tối em không muốn ăn quá nhiều."
Diệp Uẩn Niên: "Em xem thực đơn đi?"
Ô Đào: "Không cần, anh tự gọi đi."
Diệp Uẩn Niên gật đầu, sau anh gọi đồ ăn. Lúc anh gọi đồ ăn, Ô Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu cô, hình ảnh Hà Tú Quyên khóc sướt mướt, tính cách mềm yếu của mẹ hồi mình còn nhỏ, mình ở trong bộ phim tài liệu kia, tất nhiên là còn có cả Diệp Uẩn Niên.
Ngày hôm đó anh lại nhắc tới đứa trẻ.
Đến khi cô thu hồi lại tâm mắt, anh đã gọi món xong rồi.
Ô Đào nhìn người đàn ông trước mắt, hôm nay anh mặc âu phục, cô không hiểu gì về âu phục, nhưng có thể nhìn ra được bộ âu phục này được cắt may rất khéo léo, có thể là thương hiệu thủ công nổi tiếng, làm nổi bật lên vẻ quý phái và lịch thiệp của anh.
Anh lớn hơn cô một tuổi, chắc giờ đã ba mươi tuổi rồi. Nhiều năm qua, kỳ thực khí chất của anh vẫn không hề thay đổi, chỉ là thêm mấy phần thành thục chững chạc.
Có lẽ thay đổi lớn nhất là bả vai rộng hơn.