[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307: Thẳng Thắn (4)

Chương 307: Thẳng thắn (4) Chương 307: Thẳng thắn (4)Chương 307: Thẳng thắn (4)

Cô còn nhớ, lúc cô đi tới đại viện ở vùng ngoại ô phía tây, cô thấy anh và cha anh đứng cùng nhau, bả vai của cha anh rất rộng, còn anh rất hẹp.

"Bắc Kinh đã thay đổi rất nhiều." Anh nhìn cô, chuyển sang chủ đề khác.

"Đúng là thay đổi rất nhiều."

Lúc nói những lời này, cô mới nhận ra mắt anh hơi đỏ, vừa nãy cô không chú ý tới, có lẽ là do ánh sáng.

Vì vậy, cô thuận miệng nói: "Có phải là anh không ngủ ngon không?"

Diệp Uẩn Niên mím môi: "Cũng bình thường."

Ô Đào dời tâm mắt đi.

Kỳ thực, cô cũng không biết nên mở miệng thế nào, quan hệ của bọn họ đã dừng lại ở lá thư chia tay mười mấy năm trước. Sau đó, anh không nói gì, cô cũng không nói gì, cách nửa vòng trái đất, vượt qua mười mấy năm xa cách, cả hai đều trầm lặng không biết nói gì.

Cô biết đến sự tồn tại của anh, anh cũng biết cô, chắc cả hai cùng chú ý đến nhau, nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Khi thời gian rất dài và khoảng cách rất xa bị phá vỡ, anh ngồi trước mặt cô, cả hai ngồi giữa bầu không khí hòa bình, cô chỉ có thể cố gắng cân nhắc lại những gì mình muốn nói.

Cũng may, Diệp Uẩn Niên lên tiếng trước: "Anh không ngờ là em có thể làm cho anh ta đến bước này đấy."

Ô Đào: "Anh đang nói đến chuyện vừa rồi?"

Diệp Uẩn Niên: "Ừ”"

Ô Đào: "Đây không phải là điều rất bình thường hay sao? Anh ta gặp phải rắc rối, tất nhiên, có lẽ dùng từ rắc rối để hình dung là không thích hợp, phải nói là gặp phải vấn đề nan giải. Chưa kể, tình trạng của đối phương không được tốt cho lắm, con gái chưa lập gia đình đã mang thai, không có tiên, vậy nên em sẵn lòng cho cô ta một ít tiền, để trang trải cho cuộc sống khó khăn trước mắt."

Diệp Uẩn Niên: "Tình cảm giữa em và anh ta rất tốt?"

Ô Đào: "Kỳ thực, chuyện này không liên quan gì đến tình cảm, ngoài tình cảm ra, còn có tình nghĩa —— "

Cô nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: "Thật ra nếu thay đổi thành người khác, chẳng hạn như anh gặp phải rắc rối, em cũng sẵn lòng giúp anh giải quyết."

Diệp Uẩn Niên: "Em nghĩ anh là người sẽ làm ra loại chuyện đó hả?"

Ô Đào: "Chuyện này rất khó nói."

Diệp Uẩn Niên khẽ nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm.

Ô Đào mỉm cười nhìn anh, cố tình nói: "Chẳng phải anh còn có một con trai một con gái, còn có cô vợ tóc vàng mắt xanh hay sao?"

Trong mắt Diệp Uẩn Niên thoáng qua vẻ chật vật không dễ phát giác.

Anh nghiêng mặt sang chỗ khác.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Ô Đào càng buồn cười hơn, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn: "Xin lỗi Uẩn Niên, em chỉ muốn đùa với anh thôi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, được không?”

Diệp Uẩn Niên trừng mắt nhìn cô, nói: "Em nói đúng, không chừng anh cũng đang lừa em đấy, có lẽ anh thật sự đã có con ở Mỹ, vợ tóc vàng mắt xanh, trai gái nếp tẻ đủ cả, từ đầu tới giờ anh chỉ đang chơi đùa với em thôi. Anh xấu xa đến vậy đấy, ngu xuẩn đến vậy đấy, tất cả đều đã bị em nhìn thấu rồi!"

Ô Đào thu lại ý cười: "Uẩn Niên, anh đừng nói như vậy."

Diệp Uẩn Niên buồn bã cong khóe môi lên, nhưng ánh mắt lại hơi chùng xuống: "Anh chỉ đơn giản là dốt nát, ngu xuẩn, tự cho là đúng."

Ô Đào: "Uẩn Niên."

Diệp Uẩn Niên ngước mắt lên: "Anh lại ấu trí muốn lừa em, muốn thấy em khó chịu đau khổ vì biết anh đã kết hôn sinh con, nhưng tất cả chỉ là trò cười, em không để ý đến những chuyện này."

Ô Đào: "Xin lỗi."

Diệp Uẩn Niên: "Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì không? Đây là sự thật."

Ô Đào hít thật sâu, cuối cùng cũng nói: "Uẩn Niên, chúng ta đã không gặp suốt nhiêu năm, em thật sự rất vui vì bây giờ chúng ta có thể cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau. Bởi vì, em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ trở lại, cũng nghĩ là anh không muốn nói chuyện với em nữa."

Cô chân thành nhìn anh: "Bây giờ, chúng ta có thể bình tĩnh lại, tâm bình khí hòa trò chuyện về suy nghĩ của nhau được không?"

Diệp Uẩn Niên nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi mỏng khẽ cong lên, nở nụ cười giễu cợt nói: "Em đang dùng phương thức đàm phán kinh doanh để đối phó với anh đấy à?"

Ô Đào bất đắc dĩ nói: "Nếu em coi anh là người mình muốn đối phó, em sẽ không ngồi ở đây, mà em nên hẹn anh vào buổi sáng, trang điểm thật đẹp, phấn chấn tinh thần gặp anh. Chứ lúc này đi làm cả ngày trời em đã mệt lắm rồi, em chỉ muốn về nhà nằm lên giường, chẳng phải quản gì cả thôi."

Nghe cô nói xong những lời này, Diệp Uẩn Niên thâm thúy nhìn cô, chờ đến khi bình tĩnh lại, anh mới thấp giọng nói: "Được, em nói đi."

Lúc này, đồ ăn lần lượt được đưa lên, lượng đồ ăn trong đĩa cũng không nhiều lắm, nhưng cách trang trí tinh tế ưu nhã.

Chờ nhân viên phục vụ mang hết đồ ăn lên, rời đi, trong phòng bao lại trở nên tĩnh lặng.
Bình Luận (0)
Comment