Chương 308: Thẳng thắn (5)
Chương 308: Thẳng thắn (5)Chương 308: Thẳng thắn (5)
Cuối cùng Ô Đào cũng lên tiếng: "Mấy năm nay, em vẫn luôn suy nghĩ xem năm đó mình có sai hay không, sau em dần lĩnh ngộ được, vào thời gian khác nhau, con người sẽ đưa ra những quyết định khác nhau. Nếu sự kiện năm đó bị trì hoãn đến ba năm sau, có lẽ em sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng lúc đó em chỉ mới mười bảy tuổi, em vẫn còn rất hoang mang với tương lai của em, em sẽ nhát gan, rụt rè. Em luôn muốn nắm giữ số phận của mình trong tay, nhưng lại sợ không làm được."
Cô thản nhiên nhìn vào mắt anh, nói: "Thật ra lúc đó em cũng rất sợ, sợ bị anh vứt bỏ. Hơn nữa, những lời anh nói trong thư, cũng khiến em cảm thấy xa lạ —— "
Khi đó, cô thật sự rất sợ, sợ anh nói lời chia tay trước.
Mâu thuẫn đó cứ giằng xé trái tim cô, cô hy vọng anh sẽ quên mình đi, bởi vì cô đã muốn từ bỏ, nhưng lại sợ anh nói ra.
Vì vậy, cô chủ động từ bỏ trước.
Diệp Uẩn Niên nhìn cô, trong ánh mắt không nhìn ra cảm xúc gì.
Ô Đào khẽ thở dài: "Nhưng mặc kệ em tìm lý do gì cho mình, em cũng đã thật sự làm sai một chuyện, đó là lừa anh, dụ dỗ anh lên máy bay, về chuyện sau này, chắc là mỗi người một ý đi. Em biết, chắc anh đã từng rất buồn, em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại em nữa, nghĩ anh sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng nếu anh đã trở lại, chúng ta cũng đang ngồi ở đây, vậy em muốn nói cho anh biết suy nghĩ của mình, hơn nữa 一一"
Cô thấp giọng nói: "Em cảm thấy cực kỳ có lỗi với anh, muốn nói tiếng xin lỗi với anh. Nếu em có thể làm gì cho anh, em sẵn sàng bù đắp, cố hết sức trong khả năng của mình."
Diệp Uẩn Niên cười lạnh nói: "Đúng vậy, em lừa anh, làm anh ôm theo kỳ vọng về một tương lai tươi đẹp lên máy bay. Lúc lên máy bay, người khác đều nói chuyện với nhau, chỉ mình anh là cứ luôn quay đầu nhìn lại, đến khi máy bay bay lơ lửng giữa không trung, anh vẫn còn đoán xem tại sao em không tới. Thậm chí, anh còn sợ em xảy ra chuyện trên đường ra sân bay, anh cứ vậy lo lắng nghĩ về em! Tâm tư của người khác đều đã bay đến nước Mỹ, còn anh vẫn cứ vấn vương em."
Ô Đào rũ thấp mi mắt xuống: "Xin lỗi."
Diệp Uẩn Niên nhìn cô, tiếp tục nói: "Sau đó, anh đi lang thang trên đường phố xa lạ, mới phát hiện ra là mình đã bị em bỏ rơi."
Ô Đào rơm rớm nước mắt.
Cô vội dời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Uẩn Niên: "Trong Di Hòa Viên, chúng ta cùng ngồi trên băng ghế dài, cùng ngắm đom đóm tỏa sáng lấp lánh giữa trời mưa, mơ về giấc mộng đẹp nhất. Nhưng sau này anh mới biết, hóa ra đó chỉ là giấc mộng của một mình anh, em đã sớm không cần anh, vậy mà còn đồng ý gả cho anh, tất cả đều là hư tình giả ý!"
Ô Đào cắn môi, dòng xe cộ đông đúc sau lớp kính trong suốt phản chiếu trong mắt cô như bị phủ lên một tầng sương mù.
Diệp Uẩn Niên: "Em xem, anh ta làm cho một người phụ nữ mang thai, vậy mà em còn đưa tiền cho người kia. Em vị tha với anh ta bao nhiêu, lại tàn nhẫn với anh bấy nhiêu, em cảm thấy như vậy có công bằng không?"
Anh nhướn mày, trong giọng nói lạnh nhạt lại mang theo sự hung tợn: "Còn cả Hà Tích Thanh, em đã đồng ý chờ cậu ta, em vẫn đang chờ cậu ta, thật sự đang chờ. Bọn anh cùng một trường, anh từng dạy cho cậu ta, cậu ta từng là học trò của anh, anh nhìn học trò của mình hạnh phúc vì có người chờ đợi, nghe cậu ta kể cho người khác nghe về bạn gái xinh đẹp của mình. Tại sao, em có thể hứa với người khác, nhưng lại không thể hứa với anh? 0 Đào, em hãy nói cho anh biết đi, vì sao? Bởi vì anh hoàn hảo xuất sắc, nên anh đáng bị như vậy sao?"
Ô Đào cố gắng đè nén cảm giác ê ẩm trong lòng mình xuống.
Nhưng Diệp Uẩn Niên lấy một chiếc khăn tay trắng như tuyết ra, đưa cho cô: "Em lau nước mắt đi."
Ô Đào giật mình nhìn chiếc khăn tay kia.
Anh lại nói: "Em xem, anh luôn giữ thói quen tốt này."
Ô Đào nhận lấy, cúi đầu lau nước mắt, rồi mới nói: "Uẩn Niên, trên thế giới này không có cái gì gọi là công bằng hay không cả, em chỉ có thể nói là thời gian không thích hợp, tâm cảnh cũng khác biệt."
Diệp Uẩn Niên: "Tâm cảnh, tâm cảnh là cái gì? Anh xuất hiện vào lúc tâm cảnh của em không tốt hả? Em xem lại lý do em vứt bỏ anh đi, lý do là vì anh quá hoàn hảo, nói anh giống như công chúa trong tòa lâu đài."
Ô Đào cảm giác trái tim mình như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Đây là những gì cô nói với anh năm đó.
Giọng nói của Diệp Uẩn Niên chợt nhẹ bang đi: "Nhưng em sẽ phát hiện ra, em sai rồi."
Anh cong khóe môi, mỉm cười nhìn cô: "Ai muốn làm công chúa trong tòa lâu đài đó chứ, anh đã đi ra rồi, bây giờ anh là con ác long, có thể làm xằng làm bậy, có thể muốn làm gì thì làm. Anh cố tình lừa em, là muốn để em cảm thụ được đau đớn anh đã từng phải chịu."