[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 317 - Chuong 317: Nau Com (4)

Chuong 317: Nau com (4) Chuong 317: Nau com (4)Chuong 317: Nau com (4)

Đáng lẽ Thanh Đồng định tiễn cô về, nhưng đúng lúc đến giờ tắm của U U, nhà bọn họ bận rộn, với lại từ đây tới nhà cô cũng chỉ có mấy bước chân, cô tự đi được.

Ra khỏi con hẻm, đi một đoạn đường là trở về viện nhà mình, cô chợt thấy một bóng người đứng ở trước cổng.

Trong con hẻm không có đèn đường, chỉ có ánh đèn ở ngã tư chiếu xiên, ánh sáng mờ ảo, cũng kéo dài chiếc bóng của người kia.

Ô Đào dừng bước chân lại, rồi mới nói: 'Uẩn Niên, là anh à?”

Diệp Uẩn Niên dựa lưng vào trên vách tường, thấp giọng nói: "Ừ."

Ô Đào: "Sao anh lại tới đây giờ này?"

Kể từ hôm cô nói sẽ cân nhắc, hai người chưa từng liên lạc lại với nhau, cũng đã được khoảng một tuần.

Cô khó tránh khỏi cũng sẽ cân nhắc đến suy nghĩ của anh, bao gồm cả mấy vấn đề cô hỏi lúc trước, đặc biệt là đề cập tới bảy tháng kia.

Thậm chí, còn khiến anh nảy sinh tâm lý trốn tránh không dám đối mặt. Diệp Uẩn Niên: "Hôm nay không có việc gì, nên anh đến đây."

Ô Đào: "Chi nhánh công ty ở Trung Quốc của anh mới được thành lập cơ mà, không bận à?”

Diệp Uẩn Niên: "Anh đã thuê Tổng giám đốc điều hành người bản xứ quản lý rồi, bản thân anh chỉ cần ký tên là được."

Ô Đào: "Cũng đúng, hẳn là công ty các anh có tính chuyên môn hóa cao hơn, cũng phân công lao động tốt hơn, không giống bọn em, vẫn lộn xộn như nồi hầm."

Diệp Uẩn Niên: "Các em cứ từ từ chỉnh đốn lại, rồi sẽ đi vào nề nếp thôi."

Ô Đào: "Tài liệu anh gửi cho em lần trước thật sự rất hữu ích với bọn em, trước mắt bọn em đã bắt đầu liên hệ sơ bộ với các công ty lớn."

Diệp Uẩn Niên: "Nếu sau này cần gì, em cứ nói với anh, anh cũng không hiểu gì về kế toán, nhưng bộ phận tài vụ của công ty chắc chắn hiểu."

Ô Đào nhớ tới tài liệu lần trước, nói: "Trong tập tài liệu anh đưa em lần trước, có một số thông tin nội bộ nhạy cảm, nhưng anh yên tâm, em đã hủy rồi." Diệp Uẩn Niên: "Không sao cả, em hủy cũng được."

Ô Đào giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, cô nhìn Diệp Uẩn Niên: "Giờ cũng không còn sớm nữa."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy anh đi về đây?"

Lúc nói những lời này, anh nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhàn nhạt nói: "Muộn rồi, em không thể giữ anh lại."

Diệp Uẩn Niên trầm mặc trong chốc lát, nói: "Được, em đi vào nhà đi, anh về đây, nếu ngày mai có thời gian, anh sẽ lại tới tìm em."

Ô Đào không nói gì.

Diệp Uẩn Niên xoay người rời đi.

Trên vách tường loang lổ trong con hẻm nhỏ vẫn còn lưu lại những khẩu hiệu lớn ngày xưa, những sợi dây điện mắc chẳng chịt được phủ lên ánh sáng vàng từ ngọn đèn đường phía xa xa, bóng lưng mặc âu phục của anh mang đến cho cô cảm giác tiêu điều tịch mịch.

Anh của ngày hôm nay hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh vào lần đầu bọn họ gặp lại nhau.

Rõ ràng là anh đang né tránh cô, nhưng cuối cùng anh vẫn đến tìm cô, đứng đợi cô dưới ánh đèn đường.

Ô Đào nhìn bóng lưng của anh dần kéo dài, cuối cùng vẫn gọi: 'Uẩn Niên."

Anh dừng bước lại.

Ô Đào khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Anh cố ý.

Diệp Uẩn Niên không quay đầu: "Em nói muốn cân nhắc, thật ra hôm nay anh tới đây, là định hỏi xem em đã cân nhắc thế nào rồi."

Ô Đào: "Tại sao đến bây giờ anh mới liên lạc với em?”

Diệp Uẩn Niên trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Anh cứ nghĩ là em phải suy nghĩ."

Ô Đào: "Anh tới đây bằng cách nào?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh ở nhà khách gần đây, rảnh rỗi là lại ra ngoài đi dạo, đi lang thang rồi vô tình tới đây."

Ô Đào ngẫm nghĩ nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, để em đi bộ với anh, tiễn anh trở về nhà khách."

Diệp Uẩn Niên xoay người lại, ling lặng nhìn Ô Đào.

Ô Đào: "Ừ?"

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, anh đói." Ô Đào: "Anh chưa ăn tối à?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh tới đây, vốn định mời em đi ăn tối. Nhưng em không có ở nhà, anh nghĩ chờ em về, không ngờ chờ mãi cũng không thấy em trở về."

Lúc nói những lời này, nhìn vẻ mặt của anh tràn đầy bất lực, thậm chí còn có vẻ ngây thơ đáng thương.

Ô Đào hít thật sâu.

Cô cảm thấy, có lẽ là anh đang giả vờ, cố tình làm vậy để mình đau lòng.

Chỉ là, anh cũng đã nói như vậy rồi, cô còn có thể làm gì?

Vì vậy, cô đành nói: "Vào nhà đi."

Diệp Uẩn Niên mím môi, chăm chú nhìn Ô Đào: "Được."

Ô Đào càng thấy bất lực hơn: "Anh đừng nhìn em như vậy."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy em muốn anh nhìn em thế nào?"

Ô Đào: "Anh đã ba mươi tuổi rồi, chứ không phải là mười ba tuổi nữa, anh đừng giả vờ đáng thương với em."

Lúc đi vào nhà, Ô Đào mới nhớ ra một chuyện: "Em không thường xuyên trở về, cũng rất ít khi nấu ăn, em không chắc là trong nhà có gì ăn đâu. Hay là anh đi ra ngoài ăn đi, em lái xe đưa anh đi tìm một quán ăn ngon."
Bình Luận (0)
Comment