[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318: Ước Hẹn (1)

Chương 318: Ước hẹn (1) Chương 318: Ước hẹn (1)Chương 318: Ước hẹn (1)

Diệp Uẩn Niên đứng ở trong sân, đánh giá mấy cây thu hải đường trồng ở trong sân: "Anh không kén chọn."

Cô bất đắc dĩ nói: "Em cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là nhà em thật sự không có nguyên liệu nấu ăn gì, với lại tài nấu nướng của em cũng không được tốt lắm."

Diệp Uẩn Niên thu hồi ánh mắt nhìn cô, anh khẽ vểnh khóe môi lên, không nói gì.

Ô Đào chợt hiểu ý của anh.

Nếu anh đã đi vào đây, vậy dù thế nào anh cũng sẽ ở lại chỗ này không chịu đi.

Ô Đào: "Vậy anh đừng thất vọng đấy."

Diệp Uẩn Niên: "Anh đã nói rồi, anh không kén chọn, ăn gì cũng được."

Ô Đào cam chịu số phận đi vào phòng bếp, nhưng trong bếp thật sự không có gì ăn cả, dù sao cũng hơn mười ngày rồi cô không nấu nướng gì. Cô đành phải mở tủ lạnh ra, lật tìm bên trong, cũng tìm được một ít rau, có thịt, còn cả chút gia vị, chỉ là không biết đã để bao lâu rồi.

Hiện tại, hầu hết đồ ăn đều đã không cần đến phiếu, nhưng vẫn có một số loại cần. Bản thân cô cũng quá bận rộn ít khi đi mua, hầu như đều là Ninh Diệu Hương mua cho cô một đống rồi nhét vào, sợ chẳng may hôm nào cô tăng ca về muộn lại đói không có gì ăn.

Cô lấy ra xem, chỉ có mấy thứ linh tinh, trong đầu nghĩ xem phải làm gì, chẳng lẽ lại tùy tiện làm mấy món cho anh?

Diệp Uẩn Niên lại đi tới xem: "Đây chẳng phải là có nguyên liệu nấu ăn hay sao? Hơn nữa, còn có bếp gas nữa, thế này là nấu được rồi còn gì?"

Ô Đào vẫn đang xem xét: "Em sợ đồ ăn để lâu sẽ hỏng."

Diệp Uẩn Niên: "Để anh xem."

Ô Đào vốn không muốn đưa cho anh, anh có thể biết được gì chứ, nhưng anh đứng cách cô quá gần, làm Ô Đào vô thức buông tay.

Diệp Uẩn Niên hành động rất nhanh, anh thuần thục lựa ra mấy thứ, nói: "Cái này không ăn được nữa, còn lại không thành vấn đề."

Sau đó, anh lại nói: "Đây là thịt bò, thái ra áp chảo là được."

Ô Đào: "Được."

Nói xong, cô đưa tay muốn nhận lãy. Diệp Uẩn Niên: "Thôi, để anh tự làm."

Ô Đào: "Anh có biết làm không?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Diệp Uẩn Niên liếc nhìn cô: "Anh biết."

Có vẻ như dù thế nào, Diệp Uẩn Niên cũng vẫn mang theo dáng vẻ không ăn khói lửa nhân gian. Anh ở nước ngoài nhiều năm, đến khi gặp lại, anh vẫn mang theo vẻ khí phái cao quý, ung dung nhàn nhã. Anh thế này, loáng thoáng có bóng dáng của quá khứ.

Tuy anh đã ba mươi tuổi, cũng chỉ hơi trưởng thành một chút, nhưng khí chất của anh vẫn vậy, vẫn mang theo khí chất quý công tử, không có gì thay đổi cả.

Nhưng bây giờ, anh lại cởi bỏ chiếc áo khoác đắt tiền ra, sắn ống tay áo sơ mi lên, bắt đầu nấu cơm.

Ô Đào nhìn anh thành thạo xử lý đống nguyên liệu nấu ăn kia, cô lắng lặng quan sát, nhìn từng động tác của anh.

Chuyện gì cũng có nhân quả, một người không thể tự dưng có tài nấu nướng điêu luyện đến vậy. Điều này càng cung cấp thêm nhiều manh mối cho cô hơn, khiến cô không khỏi suy đoán cuộc sống của anh ở nước ngoài nhiều năm qua, còn cả bảy tháng trống rỗng mà cô không thể nào biết được.

Diệp Uẩn Niên rửa sạch thịt bò, khéo léo thái miếng thịt bò. Thậm chí, nhìn động tác cầm dao thái của anh rất ưu nhã, động tác thái điêu luyện. Đây không phải là chuyện có thể làm được trong ngày một ngày hai, dù người có thiên phú hơn nữa, cũng cần phải luyện tập.

Lúc cúi đầu thái thịt bò, anh không ngẩng đầu lên, lại đột nhiên hỏi: "Em đang nhìn khỉ pha trò đấy hả?"

Ô Đào đứng ở cạnh đó nhìn: "Anh học nấu ăn từ lúc nào đấy, lúc trước anh chắc chắn không biết đúng không?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh học từ lâu rồi."

Nhớ Ô Đào: "Là làm cho mình, hay là làm cho người khác?"

Diệp Uẩn Niên: "Đều có, anh từng làm việc trong tiệm cơm nhỏ do người Hoa mở, nếu biết thái đồ ăn, tiền lương sẽ cao hơn nhiều."

Ô Đào cố gắng suy nghĩ, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Diệp Uẩn Niên làm việc ở tiệm cơm nhỏ, lại càng không thể tưởng tượng được đôi tay thon dài kia sẽ cầm dao thái như thế nào.

Thái xong thịt bò, Diệp Uẩn Niên lại bắt đầu vo gạo, thái rau, tất cả đều thành thục như nước chảy mây trôi.

Ô Đào: "Anh học được tất cả những thứ này ở trong tiệm cơm đó hả?"

Diệp Uẩn Niên: "Ừ. Cũng không có gì cả, làm việc trong tiệm cơm có thể ăn no, cũng có thể được ăn thịt. Với lại, từ nhỏ em đã từng làm việc này rất nhiều lần rồi còn gì, có rất nhiều chuyện hồi nhỏ em từng làm, trong khi anh chưa từng làm."

Ô Đào: "Nhưng bây giờ chắc chắn là tài nấu nướng của em không bằng anh, chỉ bằng kỹ thuật thái đồ ăn này, em đã kém xa so với anh rồi."

Diệp Uẩn Niên: "Em nấu ăn kém lắm hả?"

Ô Đào: "Cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy dạ dày tôi."

Tuy hồi còn nhỏ cô nấu ăn mỗi ngày, nhưng kỳ thực cũng không thể nói là biết nấu ăn.
Bình Luận (0)
Comment