[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Ước Hẹn (2)

Chương 319: Ước hẹn (2) Chương 319: Ước hẹn (2)Chương 319: Ước hẹn (2)

Công việc nấu ăn đòi hỏi thời gian thoải mái, cần nguyên liệu nấu ăn, mà nhà bọn họ, hầu như không ngày nào có thịt ăn, thì nào chú trọng nhiều đến vậy.

Đến sau này, điều kiện gia đình được cải thiện, cô lại rất bận rộn, bận đến mức không có thời gian chú ý đến những thứ kia.

Diệp Uẩn Niên ngẩng đầu lên: "Anh cảm thấy đồ ăn mình nấu rất ngon, đáng tiếc là em đã ăn cơm rồi, nếu không em cũng có thể nếm thử"

Ô Đào cười khổ, cô vẫn thấy không quen lắm với chủ đề này, Diệp Uẩn Niên lại thảo luận ve chuyện nấu nướng với mình.

Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Vừa rồi lúc em về, nhìn em có vẻ rất vui, em gặp chuyện vui gì à?”

Ô Đào: "Trông em vui vẻ lắm hả?"

Vừa rồi trời tối, cô cũng chỉ đi bộ bình thường thôi, chứ không cảm thấy mình vui vẻ gì cả.

Diệp Uẩn Niên: "La cảm giác."

Ô Đào: "Có thể là vì ở bên người nhà rất vui vẻ đi, với lại tiểu U U rất đáng yêu."

Diệp Uẩn Niên quay sang nhìn cô: "Tiểu U U là ai ?"

Ô Đào: "Cháu gái em, năm nay con bé hai tuổi rưỡi, là con của anh trai em và Sĩ Huyên, anh trai em và Sĩ Huyên kết hôn được mấy năm rồi"

Diệp Uẩn Niên chăm chú nhìn cô: "Em thích trẻ con à?"

Ô Đào gật đầu: "Trẻ con khá là đáng yêu, đơn thuần xinh xắn, ai nhìn cũng thích. Hiện tại con bé chỉ có lơ thơ mấy sợi tóc trên đầu, vậy mà còn buộc hai cái sừng dê nhỏ trên đầu, nhìn đặc biệt buồn cười."

Diệp Uẩn Niên: "Nghe em nói vậy, làm anh lại nhớ đến dáng vẻ hồi nhỏ của em."

Ô Đào: "Em hồi còn bé?"

Diệp Uẩn Niên dừng động tác trên tay lại: "Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cũng buộc hai cái sừng dê nhỏ trên đầu, một bên tóc buộc dây buộc tóc màu đỏ, một bên là màu đen."

Ô Đào: "Phải không?"

Diệp Uẩn Niên: "U lúc ấy anh chỉ nghĩ, tại sao không buộc dây buộc tóc màu đỏ ở hai bên, anh thấy như vậy sẽ đẹp hơn." Ô Đào ngẫm nghĩ nói: "Có thể đó là dây buộc tóc nhặt được, nhặt được cái gì thì dùng cái đó, không thể gom cùng màu được."

Diệp Uẩn Niên: "Sau đó, lần thứ hai gặp lại em, em buộc dây buộc tóc màu đen."

Ô Đào buông tiếng thở dài: "Hóa ra anh vẫn còn nhớ những chi tiết này, em đã sớm quên mất rồi."

Diệp Uẩn Niên khổ sở mím môi nói: "Trí nhớ của anh rất tốt, vẫn còn nhớ được rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ."

Ô Đào: "ở nước ngoài, anh có nhớ em không? Anh nhớ tới dáng vẻ hồi nhỏ của em nhiều hơn, hay nhớ tới dáng vẻ khi em trưởng thành nhiều hơn?"

Diệp Uẩn Niên: "au có cả, nhưng kỳ lạ là, dù em trưởng thành, nhưng trong lòng anh, em vẫn y nguyên như hồi còn nhỏ, không thay đổi gì cả"

Ô Đào: "Vậy hiện tại thì sao, hiện tại em vẫn không thay đổi à?"

Diệp Uẩn Niên nhìn cô: "Em thay đổi?"

Anh bình tĩnh nhìn cô.

Ô Đào cười nói: "Con người ta ai đều cũng sẽ trưởng thành, lớn lên rồi, nhìn mặt có thể khác đi, cũng có thể làm cho người khác ghét bỏ. Đối mặt với thế giới đầy cám dỗ và phân tranh này, chúng ta luôn phải đưa ra rất nhiều lựa chọn, có lựa chọn thì sẽ có sự khác biệt, có khác biệt là sẽ có tranh chấp. Hồi còn bé, chúng ta không cần lựa chọn, sống đơn giản, nên đương nhiên là sẽ khác, nhìn thế nào cũng ngây thơ đáng yêu."

Diệp Uẩn Niên chợt quay mặt đi, nhìn về phía cây thu hải đường bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau anh mới nói: "0 Đào, anh hiểu ý của em, nhưng thực —~ "

Anh ngầm ngâm trong chốc lát, mới gian nan nói: "Thật ra, anh cũng không trách em, cũng không có ý hận em."

Ô Đào: "Phải không?"

Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ lúc đầu là có, nhưng sau đó là không. Anh đoán là em cũng đã nhìn thấu, anh thật sự cố tình nói như vậy, cũng đúng là đang định ép em, muốn dùng tình cảm trong quá khứ để làm em mủi lòng."

Ô Đào không nói gì.

Diệp Uẩn Niên thu hồi tâm mắt, chậm rãi bóc hành lá, trầm giọng nói: "Nhưng bản thân anh biết, có muốn trách thì cũng nên trách anh, đều là do anh làm không tốt, em không cần anh nữa, cũng là vì anh không tốt." Ô Đào cảm thấy ê ẩm nói chóp mũi: "Anh đừng nói như vậy."

Diệp Uẩn Niên khổ sở nói: "Đều là do anh quá ngây thơ, quá ngu xuẩn, lúc đó anh chẳng hiểu gì cả."

Ô Đào: "Dáng vẻ đến tìm em đòi nợ của anh đâu rồi, em thà nhìn thấy anh đến tìm em đòi nợ còn hơn.”

Diệp Uẩn Niên: "Vậy là em muốn nhận món nợ này?”

Ô Đào: "Nếu em không nhận lời, sao anh có thể bước vào cửa nhà em?"

Diệp Uẩn Niên chợt dừng động tác bóc hành lại, nhưng nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu, không nhìn Ô Đào.

Ô Đào đi tới, thấy anh siết chặc cọng hành trong tay, nhìn cọng hành có vẻ sắp bị bóp nát rồi.

Cô đứng bên cạnh anh, nhận lấy cọng hành kia, bóc hành, rồi thấp giọng nói: "Anh mau bật bếp đi, anh có biết dùng bếp gas trong nước không?”
Bình Luận (0)
Comment