Chương 320: Ước hẹn (3)
Chương 320: Ước hẹn (3)Chương 320: Ước hẹn (3)
Diệp Uẩn Niên: "Chắc là biết, nhìn không khác gì bếp nước ngoài."
Ô Đào: "Anh không thể nấu ăn ở trong nhà khách đúng không?”
Diệp Uẩn Niên: "Không thể, nhưng trong nhà khách có phòng ăn."
Ô Đào: "Vậy thì tốt rồi, thôi anh nấu ăn đi, em đi làm việc khác đã."
Diệp Uẩn Niên kinh ngạc nhìn cô.
Ô Đào đi ra ngoài.
Diệp Uẩn Niên: "Em nghĩ là anh đến tìm em đòi nợ, nên em không có cách nào, cũng không thể đuổi anh đi, có phải không?"
Ô Đào không đáp lại anh.
Diệp Uẩn Niên: "Kỳ thực, em cảm thấy anh phiên muốn chết đi được, đúng không?"
Ô Đào đi tới bên cạnh cửa, tháo tạp đề ra, sau đó xoay người lại, tiện tay ném tạp de cho anh: "Đeo cái này vào."
Diệp Uẩn Niên vội nhận lấy, hơi mờ mịt nhìn Ô Đào.
Ô Đào hơi tức giận nói: "Anh mau đeo tạp dề vào đi, nếu không lát nữa mùi sẽ ám hết lên người anh đấy."
Diệp Uẩn Niên vội đeo vào.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nhìn dáng vẻ đeo tạp de đặc biệt buồn cười.
Ô Đào: "Tập trung nấu cơm đi, sau này đừng nhìn em bằng ánh mắt đó nữa."
Diệp Uẩn Niên: "Ánh mắt gì?"
Ô Đào: "Ánh mắt như nhìn kẻ ngốc."
Sau khi ra khỏi phòng bếp, Ô Đào thấy bên trong không truyền ra tiếng động gì, phải một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng xèo xèo truyên ra từ bên trong, chắc là tiếng áp chảo thịt bò.
Không bao lâu sau, mùi thơm nức mũi bay tới, ngay cả khi đã no bụng, cô vẫn cảm thấy mình có thể nếm thử.
Cô lại nhất thời cảm khái, nghĩ nếu anh không thông miinh lại đi học, có lẽ anh cũng có thể thành đầu bếp.
Vì vậy, Ô Đào lại nhớ tới cậu bé được bà Kim chăm sóc rất chu đáo, áo sơ mi trắng tinh, nhìn người lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.
Chỉ là trên đời này không có gì là không thay đổi. Ở nơi xứ lạ, cậu thiếu niên luôn mặc áo trắng tỉnh đó luân lạc đến mức phải vào phụ bếp trong tiệm cơm nhỏ của người Hoa, vụng về trốn ở trong bếp học xắc rau thái thức ăn, chỉ vì thêm mấy đồng tiền công.
Trở về phòng, cô rửa tay rửa mặt, uống một ngụm nước, lại đi vào thư phòng cầm một quyển sách lên xem.
Thực ra, cô cũng không thể xem được gì, thỉnh thoảng cô lại vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía phòng bếp ở phía, Diệp Uẩn Niên vẫn đang bận rộn trong đó.
Cô không khỏi suy nghĩ lung tung, thấy động tĩnh bên kia ngừng lại, cô đi qua nhìn: "Anh nấu xong chưa?”
Diệp Uẩn Niên: "Ừ, nấu xong rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ô Đào liếc nhìn thành phẩm, anh áp chảo thịt bò, miếng thịt ánh lên màu sắc rất bắt mắt, tỏa mùi thơm nức mũi. Anh còn nấu bát canh trứng rong biển, rang cơm, làm salad trộn.
Ô Đào nhướn mày nhìn.
Diệp Uẩn Niên: "Em cảm thấy thế nào?"
Ô Đào: "Cũng được, em chỉ tò mò là, trong tu lạnh của em cũng không có nhiều thứ, vậy mà anh vẫn có thể nấu được bữa ăn thịnh soạn thế này." Quan trọng là còn trông rất ngon mắt.
Diệp Uẩn Niên: "Anh đã nói rồi, anh nấu ăn khá ngon."
Chẳng mấy chốc đồ ăn được bày lên bàn, Diệp Uẩn Niên ăn cơm, Ô Đào cũng nếm thử mấy món.
Hương vị thật sự rất ngon, đặc biệt là món thịt bò kia, làm cô có cảm giác như đang ăn cơm tây. Tuy cô không rõ tại sao miếng thịt bò nhạt nhẽo có thể trở thành thế này.
Thậm chí, đến món canh trứng rong biển đơn giản cũng có hương có vị.
Ô Đào buông tiếng thở dài: "Vấn đề lớn nhất của anh là quá thông minh."
Diệp Uẩn Niên: "Tại sao?"
Ô Đào: "Làm trì hoãn anh trở thành một đầu bếp."
Diệp Uẩn Niên: "Em nghĩ anh trở thành đầu bếp sẽ khá hơn à."
Ô Đào: "Cũng không hẳn, em thấy anh có rất nhiều tài lẻ, chậm trễ kỹ năng nào cũng thấy đáng tiếc."
Diệp Uẩn Niên suy nghĩ rồi nói: "Vậy anh có thể mở tiệm cơm, hình như bây giờ có rất nhiều tiệm cơm tư nhân được mở." Ô Đào im lặng không nói gì, vừa tưởng tượng ra cảnh Diệp Uẩn Niên đội mũ đầu bếp cao, gào thét với chiếc bánh bao, là cô lại buồn cười.
Diệp Uẩn Niên: "Em cười cái gì?"
Ô Đào rút khăn giấy lên lau miệng: "Em vừa tưởng tượng ra dáng vẻ đó của anh, nên thấy hơi buồn cười."
Diệp Uẩn Niên: "Em vừa nghĩ gì đấy?"
Ô Đào nhìn anh: "Anh đi làm ở quán cơm, một ngày nhận được bao nhiêu tiền, có vất vả không?”
Diệp Uẩn Niên: "Không nhiều tiền lắm."
Ô Đào: "Nhưng em muốn nghe, bọn họ kinh doanh thế nào, khách khứa ra sao, ông chủ như thế nào?"
Ánh mắt Diệp Uẩn Niên nhìn cô dần trở nên khó hiểu: "Ô Đào."
Ô Đào: "Em cũng chỉ hỏi thôi, anh không muốn trả lời cũng được."
Diệp Uẩn Niên: "Cũng không có gì, chắc em cũng có thể đoán được, có một khoảng thời gian anh không danh tính, cũng không có tiền, vì vậy anh chỉ có thể đi làm chui, nơi đó có đủ mọi loại người, có những kẻ nhập biên trái phép, có kẻ buôn lậu thuốc lá, cũng có kẻ bán hàng giả, đầu trộm đuôi cướp... tất nhiên là cũng có những người khách khác, loại người gì cũng có cả."