[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322: Ước Hẹn (5)

Chương 322: Ước hẹn (5) Chương 322: Ước hẹn (5)Chương 322: Ước hẹn (5)

"Nếu có thể, em muốn thu mua một nhà máy ở Hương Cảng. Như vậy, em sẽ có được dây chuyền sản xuất, công nhân, cũng có thể tham khảo kinh nghiệm quản lý sản xuất tiên tiến của người ta. Sau khi thua mua, chúng em có thể từ từ tìm hiểu, lại dung hợp triết lý thiết kế công nghiệp của mình vào, sử dụng cho mình, đồng thời cũng cải tiến dây chuyền sản xuất của đại lục."

Diệp Uẩn Niên nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Đây là cũng là một cách, bây giờ các em không thiếu tiền, như vậy tương đương với bỏ tiền ra mua công nghệ và kinh nghiệm quản lý, tất nhiên là còn có cả công nhân kỹ thuật lành nghề."

Ô Đào cười khổ nói: "Đúng vậy."

Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mười năm trước, vị giáo sư già trong trường mang theo hai trăm nghìn đô la vượt đại dương xa xôi đi mua máy tính của người ta. Đã mười năm trôi qua, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, bọn họ kiếm được tiền, cũng có gan, bắt đầu có tham vọng cầm tiên mồ hôi nước mắt của mình đi mua dây chuyền sản xuất của nhà khác.

Khoảng thời gian đó rất vất vả, nhưng từ máy tính đến dây chuyền sản xuất đều dần tiến bộ.

Diệp Uẩn Niên lại nói: "Lần trước em đề cập tới vấn đề thuế, tình cờ anh quen một chuyên gia kế toán, cô ấy có kinh nghiệm làm việc rất phong phú, nên anh cũng hỏi giúp."

Ô Đào: "A, đối phương nói thế nào?"

Thực ra, gần đây bọn họ cũng đã tham khảo ý kiến của bạn bè trong giới, ý của mọi người là không thể nào tránh khỏi loại chuyện đó, trừ khi bọn họ tránh được rủi ro ngay khi ký hợp đồng với công ty ủy thác. Chỉ có thể nói rằng, nếu không có tầm nhìn xa, bọn họ đành phải làm người câm ăn thua thiệt, coi đây như bài học nhớ đời là được.

Diệp Uẩn Niên: "Anh không hiểu gì nhiều về chuyện này, nên cũng chưa hỏi chỉ tiết. Nhưng cô ấy nói vấn đề này có thể phòng ngừa, em có thể trò chuyện với cô ấy. Gần đây cô ấy đang trong trạng thái chờ đi làm, hình như là nghỉ ngơi nửa năm, rồi mới định đi tìm việc."

Trước mắt Ô Đào như sáng lên: "Cô ấy có lai lịch như thế nào?”

Diệp Uẩn Niên: "Từng làm việc ở Deloitte mười năm, sau đó chuyển tới chi nhánh công ty ở Trung Quốc, nhưng gặp phải một số chuyện, nên cô ấy từ chức, nghỉ ngơi một thời gian."

Nghe thấy vậy, Ô Đào hứng thú nói: "Vậy phải phiền anh giới thiệu giúp rồi."

Diệp Uẩn Niên: "Được, để anh liên lạc lại với cô ấy, đến lúc đó anh sẽ hẹn gặp giúp các em, để các em tự nói chuyện với nhau."

Ô Đào mím môi cười: "Tuyệt vời."

Ô Đào vừa đến công ty, đã bị Trần Thông kéo đi vào họp, hóa ra là Bành Văn Nguyên tiến hành một cuộc điều tra khẩn cấp, giờ đã có kết quả điều tra.

Căn cứ theo nội dung Bành Văn Nguyên fax trở về, anh ta đã điều tra lần lượt giá mua các bộ phận và linh kiện của các công ty Nhật Bản, tìm hiểu về giá bán buôn của màn hình LCD, ổ đĩa, bộ nguồn, bàn phím... tìm hiểu được nếu đặt mua với số lượng hàng nhất định, giá nhập vào của các bộ phận linh kiện đó chỉ đến bốn trăm đô la, trong khi giá mà công ty Nhật Bản cung cấp cho bọn họ gần đây là bảy trăm đô la. Điều đó có nghĩa là, công ty Nhật Bản đã ăn lợi nhuận gần bằng giá nhập.

Chỉ bán qua tay thôi mà bọn họ lại nuốt vào ba trăm đô la! Chưa kể đến các dự án khác, tính ra không biết bọn họ thu lợi được bao nhiêu từ trong này . Lúc nhìn thấy những số liệu này, tất cả mọi người trong văn phòng đều sửng sốt, công ty Nhật Bản hợp tác với bọn họ giúp bọn họ đặt linh kiện OEM, chỉ làm trung gian cung cấp mà thu được khoản lợi nhuận cao như vậy, vậy bọn họ vất vả thiết kế phần mềm tổng thể, lắp ráp, sau đó vất vả đưa sản phẩm ra ngoài thị trường làm cái gì? Sao lại có loại người nằm kiếm tiên như vậy chứ!

Trần Thông vỗ bàn nói: 'Khốn khiếp, chúng ta đang làm việc cho bọn tiểu Nhật Bản à?"

Những người khác cũng phụ họa theo: "Chúng ta đã hợp tác với bọn họ nhiều năm, vậy mà bọn họ lại bắt nạt chúng ta! Bọn họ bắt nạt chúng ta không hiểu giá thị trường à?"

Mọi người đều cảm thấy, may mà Bành Văn Nguyên đi Nhật Bản tìm hiểu ngay tại chỗ. Nếu không, bọn họ thật sự bị lừa rồi.

Câu hỏi bây giờ là làm thế nào?

Phó giám đốc bộ phận thu mua đề nghị: "Vậy nhờ Bành tổng bàn bạc với người Nhật, nói chúng ta không chấp nhận mức giá này, đồng thời cũng bảo bọn họ giảm giá xuống."

Trần Thông ngẫm nghĩ nói: "Nếu đề cập trực tiếp với bên kia, người Nhật Bản chưa chắc đã chấp nhận. Thế này đi, báo giá này của người Nhật Bản là báo giá chung cho toàn bộ phần cứng. Bây giờ chúng ta yêu cầu bọn họ cung cấp cho chúng ta báo giá riêng của từng bộ phận. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng so sánh được giá mua và giá nhập, nếu chênh lệch quá nhiều, chúng ta có thể đề cập tới, bọn họ đừng mong lừa chúng ta nữa."
Bình Luận (0)
Comment