Chuong 323: Truong ban (1)
Chuong 323: Truong ban (1)Chuong 323: Truong ban (1)
Mọi người đương nhiên đều đồng ý, nhưng Ô Đào nghe xong lại hơi lo lắng: "Chúng ta không biết nhiều về thị trường linh kiện của Nhật Bản, giờ sản phẩm mới của chúng ta sắp được tung ra thị trường rồi, thay đổi chiến lược thu mua gấp rút thế này sẽ mang tới cho chúng ta rất nhiều rủi ro không thể nào đoán trước được. Nếu tình hình nghiêm trọng, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến kế hoạch thu mua tiếp theo của chúng ta, ảnh hưởng đến việc ra mắt sản phẩm mới của chúng ta."
Trần Thông nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, nhưng anh ta vẫn nói: "Tuy nói vậy, nhưng công ty Nhật Bản đã thu được khoản lợi nhuận kếch xù thông qua đơn đặt hàng của chúng ta, đây là sự thật, chúng ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ, chỉ cần bọn họ chia sẻ chút lợi nhuận cho chúng ta, đôi bên cùng nhau kiếm tiền, như vậy chúng ta vẫn có thể ổn định được kênh cung cấp."
Phó giám đốc thu mua là phe cánh của Bành Văn Nguyên, anh ta tự nhiên rất tán thành quyết định này: "Đúng vậy, thương trường như chiến trường, không thể nói tình nghĩa được, chúng ta hợp tác với công ty Nhật Bản nhiều năm qua, cũng đã nuôi bọn họ béo mập, về lâu về dài, chúng ta lại trở thành dê béo, để mặc cho bọn họ xẻ thịt. Vì vậy, lúc quan trọng này chúng ta phải đưa ra quyết định, làm giảm nhuệ khí của bọn họ."
Ô Đào không quá hiểu biết nhiều về mua hàng nhập khẩu, nghe mọi người nói vậy, cô cũng không nhắc lại nữa. Sau đó, mọi người lại hào hứng thảo luận về giá mua hàng ở Nhật Bản, lại gọi điện thoại xuyên đại dương cho Bành Văn Nguyên, bàn bạc xem nên đàm phán giá với người Nhật Bản thế nào.
Sau khi họp xong, Ô Đào đề cập tới chuyện hẹn gặp một nhân viên kế toán tài chính với Trân Thông: "Người này do bạn tôi giới thiệu, nghe nói là đã từng làm việc ở Deloitte mười năm."
Trần Thông: "Từng làm việc ở Deloitte mười năm? Vậy nếu mời được tôn phật này về, chúng ta sẽ không cần phải lo lắng về chuyện này nữa, đến lúc đó để cô ấy giúp chúng ta thảo luận chỉ tiết về việc hợp tác với công ty kế toán, nhưng đối phương có đáng tin cậy không?”
Ô Đào: "Được một người bạn đáng tin cậy giới thiệu, nhưng tôi cũng cần phải tìm hiểu, tôi muốn giành thời gian gặp mặt đối phương." Trần Thông: "Được, 0 Đào, cô mau đi gặp đi."
Ô Đào gọi điện thoại cho Diệp Uẩn Niên: "Anh có thể giới thiệu cho em vị nhân viên kế toán kia càng sớm càng tốt không?”
Hiển nhiên là Diệp Uẩn Niên cũng khá bất ngờ, anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh đã hỏi rồi, hôm nay cô ấy ở nơi khác, ngày mai chủ nhật, cô ấy muốn dẫn con di tới trường bắn."
Ô Đào: 'À, vậy chờ chờ mấy hôm nữa đối phương có thời gian rảnh lại tính tiếp vậy."
Diệp Uẩn Niên: "Hay là thế này đi, chủ nhật anh dẫn em tới trường bắn, các em có thể nói chuyện ở đó."
Ô Đào: "Trường bắn ở đâu?"
Diệp Uẩn Niên: "Ở Xương Bình, trước kia anh và cô ấy quen biết nhau ở trường bắn nước Mỹ.
Ô Đào: "Nghe có vẻ rắc rối nhỉ, hay là thôi đi, qua mấy ngày nữa tính tiếp."
Nhưng Diệp Uẩn Niên lại nói: 'Không phiền đâu, chủ nhật anh không có việc gì, anh đi cùng em."
Ô Đào: "Trường bắn là nơi thế nào..."
Diệp Uẩn Niên hiểu ý của Ô Đào: "Là nơi có thể bắn súng, luyện tập bắn súng."
Cuối cùng Ô Đào cũng hiểu ra: "Nhưng em không biết bắn súng."
Cô còn thấy hơi ngốc khi đặc biệt chạy qua đó vì việc này.
Diệp Uẩn Niên: "Anh biết, anh có thể dạy em.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Kỹ thuật bắn súng của anh rất tốt."
Thấy cô còn hơi do dự, Diệp Uẩn Niên nói: "Ô Đào, cô ấy làm việc trong trụ sở của Deloitte ở nước Mỹ mười năm, lại từng làm việc trong trụ sở của Deloitte ở Trung Quốc bốn năm, với nhân tài như vậy, chỉ cần cô ấy muốn tìm việc, sẽ có người chủ động đến tìm cô ấy bất cứ lúc nào. Tuy các em muốn mời công ty kế toán bên ngoài, nhưng nếu có người trấn giữ trong nội bộ công ty, người đó sẽ giúp ích rất nhiều cho các em. Để mời được Gia Cát Lượng, Lưu Bị đã phải đi ba lần, em —— "
Ô Đào vội vàng nói: "Được, em đi."
Sau đó, hai người hẹn xong thời gian địa điểm, nói đến lúc đó anh sẽ lái xe tới đón cô.
Cúp máy xong, Ô Đào ghi cuộc hẹn này vào trong lịch trình của mình, lúc đang viết, cô chợt nhớ tới những lời Diệp Uẩn Niên vừa nói. Anh lại lấy điển tích Lưu Bị từng ba lần tới nhà tranh để mời Gia Cát Lượng xuất núi...
Ô Đào đột nhiên thấy buồn cười.
Sau khi viết xong, Ô Đào suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Lạc Tái Lâu.
Cuộc gọi được kết nối, rõ ràng là Lạc Tái Lâu đang bận đến sứt đầu mẻ trán, trong giọng nói của anh ta chứa đầy mệt mỏi.
Ô Đào nghe thấy giọng nói này, hỏi tình hình của anh ta: "Có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói nhé."
Lạc Tái Lâu: “Anh biết rồi, không có việc gì, anh vẫn có thể ứng phó được, chỉ là con mẹ nó quá mệt lòng! Bận cả ngày lẫn đêm như chó vậy!"
Ô Đào: "Chỗ Hà Tú Quyên thế nào rồi?"